Giản Tích về nhà, đem di động đặt lên bàn, nghĩ nghĩ lại cầm lấy kiểm tra một chút, xác định số của Hạ Nhiên đã nằm trong sổ đen thì mới yên tâm.
Tâm tình bị anh ta khuấy đảo trở nên tệ hại, còn tệ hơn so với lúc làm việc gặp phải bệnh nhân không nói lý lẽ.
Theo nghề bác sĩ này đã lâu, quan trọng nhất chính là phải biết đem công việc cùng cuộc sống phân chia rõ ràng, Giản Tích tiếp thu điều này qua lớp học tâm lý, cho đến giờ cô vẫn áp dụng rất tốt.
Cô xem tất cả những gì xảy ra là sai lầm, đều do gã tên Hạ Nhiên kia quá phận.
Vẫn chưa đến tám giờ, Giản Tích quyết định đi đến trung tâm thể dục thẩm mỹ. Cô thay quần áo xong thì ra cửa, đi bộ tầm mười phút từ cổng bên hông đi qua là gần nhất.
Giản Tích ra hành lang, quẹo phải đi thẳng ra cổng, trong lòng phảng phất cảm giác khó nói làm bước chân cô hơi do dự.
Anh ta hẳn là đã đi rồi chứ? Đó là ý nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu cô.
Hẳn vậy, cái này không phải nói nhảm sao, lâu như vậy chắc là đã đi rồi.
Giản Tích chần chừ vài giây, rồi lại chọn đi đường vòng ra cửa, dù có xa hơn.
Đi thẳng một mạch tới cổng tiểu khu, đèn hai bên đường đều tăm tắp. Giản Tích chậm rãi đi dọc theo đường cũ. Thật ra con đường này khá vắng nên chỉ cần nhìn một cái là có thể thấy có người hay không… nơi này đã sớm không còn bóng người.
Giản Tích nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-duong-am-ap/821093/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.