Hôm nay khoa Ngoại cũng một phen hỗn loạn.
Vì gần ngã tư đường chỗ bệnh viện trực thuộc đại học S xảy ra tai nạn giao thông, khoa Ngoại lại có thêm hai ca mổ khẩn cấp.
Ôn Cảnh Nhiên vừa bận xong, vừa về khoa còn chưa kịp ngồi xuống ghế thì đã nhận được điện thoại của lão tổng khoa Ngoại, giọng rất cấp bách: “Bên Phụ khoa có một bệnh nhân nghi ngờ ung thư di căn, bây giờ cậu đến phòng mổ chẩn đoán gấp.”
“Vâng, tôi biết rồi.” Ôn Cảnh Nhiên giơ tay lên xem đồng hồ, vặn nắp chai nước khoáng uống nhanh một ngụm, cổ họng được nước thấm qua đã dịu lại nhiều.
Anh tiện tay đặt chai nước đã được vặn nắp xuống gần bàn máy tính, không hề ngừng nghỉ mà chạy ngay tới phòng mổ.
Vừa thay đồ phẫu thuật xong, hai tay đã được khử trùng, Ôn Cảnh Nhiên giơ hai tay lên, bước vào trong phòng mổ.
Bác sĩ y tá đang nói chuyện như được ấn nút tạm dừng cùng lúc, lần lượt im lặng, quay sang nhìn.
Ứng Như Ước cũng không ngoại lệ, cô ngẩng lên, ánh mắt chiếu vào bóng dáng cao lớn đang bước tới.
Ôn Cảnh Nhiên mặc đồ phẫu thuật màu xanh lục nhạt, ngũ quan tuấn tú bị khẩu trang che khuất chỉ còn lại mày mắt và sống mũi cao thẳng.
Đô mắt đó dưới ánh đèn sáng rực của phòng mổ tựa như ánh mặt trời sáng nay cô nhìn thấy dưới chân núi trước khi họ rời khỏi núi Ly Thương, ngay cả những tầng mây mù cũng chẳng thể che khuất.
Có cô y tá nhanh nhẹn xé túi đựng găng tay vô trùng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-dung-o-noi-sau-tham-cua-thoi-gian/1838862/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.