Chuyện cũ nhắc lại, Ứng Như Ước xấu hổ đỏ mặt tía tai.
Cô rụt cổ lại, rất kém cỏi vùi nửa gương mặt vào áo khoác của anh. Chỉ để lộ đôi mắt, rèm mi cụp xuống, ánh mắt nhìn xuống thẳng vào bóng tối, ngón tay ánh lên màu sắc như ngọc của anh.
Đêm nay trăng rất sáng, ánh trăng chiếu vào từ ô cửa sổ trên mui xe đã bị đẩy tấm chắn sáng ra, đúng lúc để lại một quầng sáng trên ghế phía sau.
Nửa gương mặt vùi trong áo khoác, Ứng Như Ước hô hấp khó khăn, đầu mũi trừ mùi hương sữa tắm trên áo anh ra, toàn bộ là không khí bức bối.
Cô nhịn một lúc, không kìm được lộ mũi ra, quay sang nhìn anh.
Ôn Cảnh Nhiên gác cằm lên vai cô, đã nhắm mắt nghỉ ngơi. Nhận ra ánh mắt của cô, anh mở mắt, ánh sáng trong đôi mắt như bị sương mù che khuất, trong tích tắc lại sáng như ánh trăng lúc này.
Tỏa sáng khắp nơi.
Ứng Như Ước không kịp né tránh, chạm vào đúng ánh mắt đó.
Cô trầm tư, quyết định giả ngây: “Những gì anh nói, em không còn nhớ.”
Sau lần say rượu đó, dù ý thức đã quay lại nhưng phản ứng đầu tiên của cô cũng là giả vờ không biết, không nhớ, để tránh phải ngượng ngùng.
Dù sao đối với Ứng Như Ước mười tám tuổi vừa tốt nghiệp cấp ba mà nói, cảnh tượng đó thực sự là quá kích thích… Hoàn toàn không phải điều mà tâm lý yếu ớt của cô có thể chịu đựng được.
Cô không dám nói, càng không dám nhớ.
Thậm chí trước mặt Ôn Cảnh Nhiên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-dung-o-noi-sau-tham-cua-thoi-gian/1838852/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.