Hành động bất ngờ xảy ra đó, như thể có ai ném một que diêm vào bầu không khí đầy ắp đốm lửa, hễ động vào là bùng cháy, mọi thứ xung quanh hai người bỗng chốc cháy hừng hực, nhiệt độ tăng cao.
Ứng Như Ước ngồi đơ trên sofa, cơ thể vẫn giữ nguyên tư thế sống lưng ưỡn thẳng, nhưng người thì như bị mất hồn rồi.
Có một tích tắc, cô gần như không dám nhớ lại chuyện xảy ra vài giây trước.
Chỉ nhớ rõ rằng, khi anh áp sát, trái tim như có cảm ứng gì đó, bỗng chốc tê dại khó mà kiểm soát, có một phút chốc Như Ước không tài nào thở nổi như kiểu bị nghẹt thở.
Ôn Cảnh Nhiên hiểu cô, anh biết lúc nào cô sẽ trở nên dịu dàng, cũng biết trong tình huống nào mới chọc giận được cô.
Anh nắm rõ cô như trong lòng bàn tay.
Rõ ràng người đang ở thế bất lợi là anh, nhưng trên thực tế, người bị anh bức ép vào đường cùng lại là Ứng Như Ước.
Sau gáy, ngón tay thon dài của anh vẫn dừng ở đó. Hơi ấm ấy như mang theo một sức mạnh nào đó, nhẹ nhàng khóa chặt cô lại.
Đôi mắt đẹp của anh tỏa ra thứ ánh sáng như pha lê dưới ánh đèn, có quang ảnh đang luân chuyển trong mắt, hoặc sâu hoặc nông, càng khiến cho tâm tư anh bị che giấu kỹ, khó mà phán đoán.
Ứng Như Ước mím môi, nhớ lại ban nãy môi anh dừng trên môi cô, lại thiếu tự nhiên mà há miệng, dùng một giọng điệu lạnh nhạt, bổ sung hoàn chỉnh câu nói trước đó bị cắt ngang: “Em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-dung-o-noi-sau-tham-cua-thoi-gian/1838824/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.