Trong hồ sơ của Ứng Như Ước từng ghi rõ quá trình thực tập ở bệnh viện đại học A của cô.
Lúc phỏng vấn, trừ câu hỏi cuối cùng của Ôn Cảnh Nhiên khiến cô không kịp trở tay ra, câu hỏi của vị bác sĩ gây mê hồi sức Thẩm Linh Chi cũng khiến cô có ấn tượng sâu đậm.
Cô ấy hỏi tổng cộng hai câu.
Câu đầu tiên là: “Đứng trên góc độ khách quan, sau khi cô tốt nghiệp ở bệnh viện đại học A, ở lại làm bác sĩ thì tương lai sẽ rộng mở hơn ở bệnh viện đại học S, tại sao cô lại chọn từ bỏ vị trí tuyến một bên đó mà đến bệnh viện đại học S làm việc?”
Ứng Như Ước dự đoán được khi phỏng vấn sẽ hỏi thế nên đưa ra đáp án đã nghĩ sẵn từ sớm: “Nghề bác sĩ này không phân biệt ở đâu, không phân biệt tương lai, dù ở đâu cũng là cứu người. Tôi không thể nói rằng mình không có hy vọng được thăng chức, chỉ là tôi tin rằng trước khi mong cầu có chức vụ, đầu tiên tôi vẫn phải làm tròn nhiệm vụ bác sĩ này đã. Thế thì, dù là ở bệnh viện đại học A hay bệnh viện đại học S, đối với tôi cũng không có gì khác biệt.”
Câu trả lời đường đường chính chính như thế, có lẽ những bác sĩ ở đây đã nghe qua rất nhiều.
Thực ra về bản chất có thể do nguyên nhân gia đình, tình trạng hôn nhân hoặc năng lực có hạn v.v… nhưng câu trả lời được bao bọc lại thì giống như quả bóng không thể chọc vỡ.
Bạn sẽ thấy nó căng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-dung-o-noi-sau-tham-cua-thoi-gian/1838782/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.