Lúc này đây, Chấn Chân Chân cảm thấy cần phải chứng minh bản thân trong sạch: “Cậu cho tớ ăn, chưa chắc tớ đã ăn.”
Người đàn ông đang dựa vào bàn của cô, lật văn kiện xem, nghe thế thì dời mắt sang nhìn cô.
Chấn Chân Chân lúc này mặc kệ cấp trên đứng cạnh đang nghe cô gọi điện, đổi sang tay kia, hạ giọng hỏi: “Thế bánh kem ngàn lớp của cậu đút cho ai ăn?”
Ứng Như Ước dựa vào bồn rửa tay, nhìn gò má đỏ hồng của mình trong gương, đưa tay lên lau trán, bất lực nói: “Tớ nghe lời cậu, đi dâng hiến cho bác sĩ Ôn rồi.”
Chấn Chân Chân liếc nhìn người đàn ông vẫn đang chăm chú xem văn kiện, tỏ vẻ bình thản cầm ly nước lên để đi lấy nước, đến khi thấy xung quanh không có ai, cô nàng mới cười hí hí dựa tường, rất là an ủi: “Chấn gia thương nàng quả không lãng phí, những lời ta nói nàng đều nghe cả.”
Ứng Như Ước cười cười: “Sao cậu không hỏi kết quả?”
Chấn Chân Chân tỏ vẻ hiểu hết, hỏi: “Ồ, thế bác sĩ Ôn chấp nhận quà của cậu, đưa cậu đi cửa sau hay là hẹn cậu tiến thêm một bước tình cảm, hẹn hò ở khu rừng nhỏ sau hoàng hôn?”
Đương nhiên là… không đúng cái nào cả.
Khi Ứng Như Ước xách bánh kem đưa cho Ôn Cảnh Nhiên đang mở cửa xe đợi cô, anh nhận lấy hộp bánh, tiện tay đặt lên ghế phụ.
Đã nhận quà của cô, thì phải làm việc chứ, đúng không?
Cô chống vào cửa xe đang mở, “Đây là bánh kem tự tay em làm hồi chiều, sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-dung-o-noi-sau-tham-cua-thoi-gian/130810/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.