Cơm no rượu say xong, trong hương rượu phảng phất, sự phòng bị thường ngày giữa các đồng nghiệp với nhau dường như mất đi ít nhiều.
Không khí dần thoải mái, tự nhiên hơn, rất dễ nảy sinh những đề tài riêng tư.
Ban đầu, vì ngại ông nội Ứng và các vị trưởng bối lớn tuổi ở đây nên trong bữa cơm ban đầu vẫn nghiêm túc thảo luận về học thuật, trao đổi về bệnh án. Hoặc có người cố ý lái chủ đề đi, cũng chỉ là xuýt xoa người nhà ai đó thuộc mẫu cực kỳ cá tính.
Nhưng không biết từ lúc nào, hướng gió chợt đổi, từ việc nghề bác sĩ quá nguy hiểm, đến tình hình làm việc hiện nay của bác sĩ ra sao.
Lẽ đương nhiên là, người duy nhất không làm việc ở bệnh viện trực thuộc đại học S là Ứng Như Ước đã trở thành đối tượng quan tâm của mọi người.
Những đồng nghiệp của Ôn Cảnh Nhiên đều có tính cách nhiệt tình, lại giỏi khuấy động không khí, cho dù là trong không khí rõ ràng là tò mò muốn nhiều chuyện, nhưng cũng không khiến Như Ước thấy chán ghét chút nào.
Như Ước đặt vỏ cua xuống, vừa dùng khăn ướt lau ngón tay dính dầu mỡ, vừa cười nói: “Em không muốn xa nhà quá, đã nộp hồ sơ vào bệnh viện trực thuộc đại học S rồi.”
Mọi người dần phụ họa, một số người nói về phúc lợi của bệnh viện và hoàn cảnh làm việc, một số người lại trêu Ôn Cảnh Nhiên: “Tiểu sư muội vừa tới là sư huynh cậu phải giúp đỡ đấy.”
Ôn Cảnh Nhiên đã kẹp vỡ một cái càng cua, ngón tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-dung-o-noi-sau-tham-cua-thoi-gian/130804/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.