Khi quan sát gương mặt đang chăm chú kiểm tra những số liệu cuối cùng của Thẩm Xuyên và Thẩm Khê, Hunt đột nhiên lại cảm thấy an tâm vô cùng.
“Sao vậy? Cậu cứ nhìn tôi suốt như thế là tôi sẽ lo mình bị Winston sát hại đấy.” Thẩm Xuyên ngẩng đầu cười thản nhiên.
“Tôi chỉ cảm thấy mình là người cực kì hạnh phúc mà thôi.” Hunt nói.
“Vì sao?” Thẩm Xuyên đặt máy tính bảng xuống, nghiêng mặt nhìn Hunt.
“Vì những kĩ sư ưu tú và xuất sắc như anh và Tiểu Khê sẽ xuất hiện càng ngày càng nhiều trong cái lĩnh vực này, tính năng của xe đua cũng sẽ có những bước phát triển càng lúc càng mạnh mẽ. F1… đã tiến vào thời đại vũ bão rồi.”
“Thì sao nào?”
“Vì thế, giá trị của một tay đua sẽ càng lúc càng mờ nhạt, mà yêu cầu đối với một tay đua lại sẽ càng lúc càng cao. Thế nhưng cũng chính nhờ những thiên tài như anh tồn tại, tôi mới có khả năng đánh bại những đội đua lớn đang làm mưa làm gió trên bảng xếp hạng. Tôi hạnh phúc lắm. Và điều khiến tôi càng hạnh phúc hơn nữa là tôi có thể nắm giữ được giấc mộng chứng minh giá trị của bản thân, cũng có đối thủ cùng sánh vai khiến tôi không cam lòng tụt hậu… Đúng thật, tôi rất hạnh phúc.” Hunt nói với vẻ chân thành.
“Nếu như trưởng thành sẽ khiến cậu nói ra những lời cảm tính như thế, tôi thà rằng cậu cứ vô tư trẻ con như trước đây.” Thẩm Xuyên vươn cánh tay ấn một cái lên trán Hunt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-dung-co-quyen-ru-toi/2030265/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.