*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Winston là người nói được làm được, Hunt nghĩ thế mà đột nhiên cảm thấy mọi chuyện đáng sợ cực kỳ.
“Cái gì?” Winston khẽ cười một tiếng, ngón tay chạm nhẹ vào môi dưới của mình: “Hẳn là cậu đã quên tối qua cậu cắn tôi thế nào rồi nhỉ?”
A… chảy máu rồi… Nghĩ thôi cũng thấy đau!
“Kĩ thuật hôn của cậu đúng là cần nâng cao. Tôi không cho rằng các cô gái sẽ có một đêm khó quên bên cậu đâu.”
Winston nghiêng mặt duỗi cổ để Hunt có thể nhìn thấy một vùng đỏ hồng ở một bên cổ mình.
“Là… là do tôi làm à?”
“Chẳng lẽ cậu nghĩ tôi tự làm?”
Winston nở một nụ cười kín đáo khó phát hiện, tiếng cười nghe lạnh đến kì lạ. Hunt bỗng cho rằng mình đã phạm tội tày đình. Cậu thực sự muốn quỳ rạp dưới chân người kia cho rồi…
Nhưng tất cả đều đã muộn.
“Mấy ngày này phiền “anh bạn” của cậu an phận thủ thường. Gặp lại trên đường đua.”
Nói xong, Winston liền bỏ đi. Hunt còn sững sờ đứng nguyên chỗ cũ, chưa cách nào tiêu hóa được mọi chuyện.
“Mình đáng chết! Đáng chết!”
Vốn nếu không lọt vào top 5 ba chặng liên tiếp, quá lắm cũng chỉ phải múa thoát y cho Winston xem mà thôi, Hunt đã nghĩ kĩ rồi, bất đắc dĩ thì mặc đồ lót ngẫu hứng một đoạn nhảy đường phố vậy. Nhưng giờ thì sao… chặng này phải…
Cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-dung-co-quyen-ru-toi/2030174/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.