Hunt chống cằm vừa ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ vừa nở nụ cười: “Nếu anh cũng nói thế này với truyền thông, cho dù anh vẫn giữ gương mặt lạnh te đi nữa, ba năm trước họ cũng sẽ không viết anh là kẻ kiêu ngạo, mắt cao hơn đầu gì đó đâu.”
“Tôi không quan tâm bọn họ viết gì.”
“Tôi biết mà. Trước kia thấy họ đả kích ai, tôi sẽ rất hứng thú theo dõi, nhưng bây giờ thì không thế nữa rồi…”
“Vì sao?”
“Nếu có kẻ nào nói xấu anh, tôi sợ tôi sẽ phát điên đánh kẻ đó chết ngay mất.”
Bởi vì… hình như anh là người bạn duy nhất mà tôi có.
“Đây mới chính là nguyên nhân khiến cậu khóc sau trận đua, đúng không?” Winston hỏi.
“Hả?” Hunt ngẩn cả người.
“Cậu lo mình không xuất sắc sẽ khiến tôi bị chỉ trích oan.”
Mày Hunt cau lại, cậu bỗng thấy ghét người này quá. Hắn luôn dùng một thứ giọng điệu thật thản nhiên để lật tẩy tâm sự của mọi người.
“Không phải sao? Anh là tay đua có khả năng cạnh tranh vị trí quán quân mùa giải với “Cá mập trắng” Charles hoặc Owen của Red Bull. Tôi với anh như ở hai thế giới vậy.” Hunt nhún nhún vai.
“Tôi luôn muốn được gần gũi hơn với cậu, dù rằng tôi chẳng biết bằng cách nào mới có thể thành công trong thời gian ngắn nhất. Nếu cậu cảm thấy chúng ta cách nhau quá xa, tôi cũng không biết phải làm sao nữa.”
Hunt cúi thấp đầu, dùng tay che mắt: “Trời ơi… đừng nói với tôi theo kiểu đó.”
“Vậy tôi nên nói thế nào?”
“Được rồi, Winston, xin lỗi anh. Chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-dung-co-quyen-ru-toi/112972/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.