“Ừm.” Winston khẽ đáp một tiếng, không hề tỏ vẻ kinh ngạc, tất nhiên, có lẽ cả đời này cũng chẳng có chuyện gì khiến người này ngạc nhiên cho được, thế nhưng sự bình tĩnh của hắn khiến Hunt cũng tĩnh tâm nhìn lại thời thơ ấu của mình.
“Tôi càng không muốn nói lắp thì lại càng nói lắp nhiều hơn. Buồn cười nhỉ?”
“Nhưng bây giờ cậu chẳng gặp chút trở ngại nào nữa.”
“Bác sĩ tâm lý nói vì tôi tự ti và hay hồi hộp.” Hunt cười cười, thực ra đến tận giờ, sâu trong lòng cậu vẫn rất dễ tự ti, chẳng hề thay đổi mấy.
“Đó là lí do cậu bắt đầu tham gia Karting.”
“Ầy? Sao anh biết?”
“Karting hay Formula Renault đều yêu cầu người ta phải có tâm lí thật ổn định. Cậu lái Kart là để học tập và rèn luyện cách điều khiển cảm xúc của mình.”
“Sao anh biết?”
“Cậu nói với tôi.” Winston trả lời.
“Lúc nào?” Hunt lộ vẻ kinh ngạc, sao cậu không nhớ là khi nào nhỉ?
“Kiếp trước.”
“…” Hunt câm nín.
Tên Winston này có dáng vẻ nghiêm túc đến phi lý, pha trò lại nhạt nhẽo kinh người.
“Thôi được. Vậy kiếp trước tôi đã kể cho anh nghe về bố mình chưa?”
“Cậu nói đi. Tôi nghe thêm lần nữa cũng được.” Winston đáp lại.
“Anh mà cứ cái kiểu này là ta không thể làm bạn tiếp được đâu.”
“Được rồi, cậu nói bao nhiêu lần tôi cũng muốn nghe.”
Vẻ mặt thì nghiêm túc, lời vào tai lại chẳng nghe được bao nhiêu thành ý.
Hunt khinh thường nhìn trời, quyết định tự động bỏ qua khiếu hài hước nhạt nhẽo này của Winston.
“Bố tôi chơi cổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-dung-co-quyen-ru-toi/112957/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.