Lúc Quý Diễn tỉnh lại một lần nữa thì trời vừa chập tối, ánh sáng trong phòng rất mập mờ, mang theo cảm giác hỗn loạn lúc giao thoa giữa ngày và đêm. 
Quý Diễn ngủ đến ngu cả người, xoa xoa mặt của mình, ngồi ở trên giường hoàn hồn một lúc rồi tìm điện thoại xem bây giờ là mấy giờ, sau đó mới đứng dậy thay quần áo xuống lầu ăn cơm. 
Vết thương trên người Quý Diễn không giấu được, nhất chiếc băng cá nhân sáng lấp lánh đang dán ở khóe mắt kia, cho nên lúc ăn tối Quý Túc Phong không nhịn được phải hỏi một lúc lâu. 
Những việc mất mặt này không thích hợp để đi bêu rếu khắp nơi, vì thế Quý Diễn tùy tiện tìm lấy một lí do: “Trên đường về con không cẩn thận nên đụng vào đuôi xe người khác.” 
Quý Túc Phong hỏi thêm về tình hình vết thương. Tuy biết là không có gì nhưng tự dưng biểu cảm của ông trở nên nghiêm túc “Quý Diễn, có phải con coi đường giao thông như đường đua không? Hai mươi tuổi đầu rồi, không biết phân biệt nặng nhẹ như thế nào sao?” 
Quý Diễn rất thích đua xe, đôi lúc sẽ xảy ra sự cố. Quý Túc Phong sợ con mình chơi không biết điểm dừng nên vừa tốt nghiệp đại học xong liền nhét vào công ty gia đình làm việc, nhằm mục đích khống chế sự điên cuồng của con trai mình. 
Nhưng tiếc là vẫn không khống chế được, khi Quý Diễn muốn chơi thì vẫn sẽ đi chơi. 
Vì nói dối Quý Diễn nên cũng không dám biện minh gì, ù ù cạc cạc ậm ừ cho qua 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-dung-co-qua-day/2426351/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.