🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Giang Hành Nam cho tài xế tới sân bay đón mọi người.

Bác tài xế nhìn rất phúc hậu, đứng ở cửa ra vào nhìn chằm chằm đám đông không hề chớp mắt. Còn có một cậu thanh niên khoảng hai mươi tuổi đứng kế bên, dáng người cũng khá cao, mặc áo sơ mi hoa, nhìn cử chỉ của cậu ta có dáng vẻ của một công tử ăn chơi.

Nhìn thấy bọn họ vừa đi ra, tài xế liền vội vàng đón lấy hành lí của Quý Túc Phong, dẫn bọn họ đến bãi giữ xe.

Người con trai đi đến trước mặt Giang Tri Tụng cũng đưa tay dành lấy hành lý trong tay anh, trên mặt nở nụ cười: “Anh họ, cuối cùng anh cũng chịu về, mẹ em nhắc anh mãi.”

Giang Tri Tụng liếc mắt nhìn Phùng Hiểu Nam, quay vali về hướng khác, tránh đụng mặt hắn.

Phùng Hiểu Nam là con trai của em gái vợ trước Giang Hành Nam, vừa là con một lại còn là con cầu tự nên được cưng chiều thành cái dạng này.

Sau khi Lưu Uyển Thanh và Giang Tri Khâm chuyển đến nhà họ Giang, Phùng Hiểu Nam cũng thường xuyên đến đây qua đêm.

Khoảng thời gian Giang Tri Tụng ở Liêu Thành cũng gặp hắn ta mấy lần, đại khái cũng biết qua về tính cách của con người này.

Xấc láo, ham chơi, không có quy tắc.

Giang Tri Tụng thuận miệng đáp lời một câu rồi lập tức bước về phía trước.

Quý Diễn nhìn nhìn Giang Tri Tụng rồi lại nhìn nhìn Phùng Hiểu Nam, liền bắt chuyện với hắn ta: “Cậu em họ này là người dì nào của Giang Tri Tụng sinh ra người vậy, sao trước đó tôi chưa bao giờ thấy cậu?”

Phùng Hiểu Nam biết mối quan hệ của nhà họ Quý và nhà họ Giang, có ý tạo mối quan hệ tốt đẹp với Quý Diễn nên sau đó thiếu chút nữa kể hết 18 đời tổ tông của mình cho cệu nghe.

Hai người cứ một người hỏi một người trả lời, nhìn có vẻ thân thiết.

Giang Tri Tụng quay đầu, nhìn thấy Quý Diễn và Phùng Hiểu Nam tụm lai một chỗ, anh nhíu mày gọi Quý Diễn một tiếng.

Cậu tạm dừng cuộc nói chuyện trả lời anh: “Gọi em làm gì?”

Giang Tri Tụng mở miệng: “A Diễn, tay anh vẫn còn bị tê này.”

Quý Diễn biết Giang Tri Tụng cố tình, cậu bước về phía trước, đưa tay giựt lấy vali trong tay anh, nói Giang Tri Tụng phiền phức.

Phùng Hiểu Nam bị bỏ lại một mình phía sau, nhìn hướng về bọn họ, cảm thấy có gì đó kì lạ.

Giang Hành Nam điều hai chiếc xe tới nên cả gia đình phải tách ra. Quý Diễn không định ngồi chung xe với Giang Tri Tụng nên đi theo sau lưng Phùng Hiểu Nam, lúc đi ngang qua Giang Tri Tụng bị anh nắm cổ tay lại. Không đợi cậu phát điên lên Quý Túc Phong đã sắp xếp xong rồi.

Quý Diễn trừng mắt nhìn Giang Tri Tụng, ở trong lòng chửi thầm: tay tê mà sao còn dùng lực khỏe vậy.

Đoàn xe đi thẳng một đường về khi biệt thự bên hồ đắt đỏ, Quý Hủy ít khi được đi chơi xa, rất phấn chấn hướng ra phía cửa sổ, miệng vẫn luôn nói chuyện: “Anh xem kìa, cái cây kia to chưa, còn có con chim nữa kia…”

Giang Tri Tụng ngồi kế bên Quý Diễn, hai bàn tay nắm chặt trên mặt cũng không thể hiện biểu cảm gì. Quý Diễn cảm nhận được, càng đến gần nhà họ Giang, Giang Tri Tụng càng trở nên trầm lặng.

Quý Diễn nhéo nhéo má em gái mình nói: “Được rồi, em đừng nói nữa được không, im lặng chút đi, em ồn quá anh đau đầu.”

Quý Hủy ngoan ngoãn gật đầu, ngồi ăn cây phô mai của mình.

Quý Diễn nhìn lén Giang Tri Tụng một lần lại bị anh phát hiện, lập tức thu hồi tầm mắt.

Nửa giờ đồng hồ sau đó, đoàn xe về đến nhà.

Biệt thự nhà họ Giang ở Liêu Thành là một căn biệt thự mang phong cách Trung Quốc, mái dốc màu được làm bằng gạch xám mang màu sắc vùng miền mạnh mẽ, bố cục theo kiểu sân vườn, cả khuôn viên được bao bọc bởi những bức tường có độ cao nhất định, thoạt nhìn giống như “bức tường trắng và ngói đen” hình ảnh vẫn thường được hay nhắc đến trong sách.

Giang Hành Nam đứng ở cửa chờ sẵn, phía bên trái là một cậu thanh niên đứng cùng, dáng vẻ cũng giống ông hai ba phần, bên phải là một người là một người phụ nữ mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt, nhìn dịu dàng còn rất đẹp.

Quý Diễn nhìn thấy người phụ nữ đó, lại quay đầu nhìn Giang Tri Tụng.

Không biết có phải do Quý Diễn tự động nhìn Giang Tri Tụng bằng ánh mắt thương cảm, hay là do tâm trạng của anh đang không được tốt, nhìn Giang Tri Tụng có vẻ không vui.

Quý Diễn xuống xe trước, ôm Quý Hủy xuống, chào hỏi Giang Hành Nam. Cậu không thân với Giang Tri Khâm lại càng không quen biết Lưu Uyển Thanh nên sau khi chào hỏi liền đứng sang một bên. Giang Tri Tụng cũng theo sau đó xuống xe, vừa lễ phép vừa xa lạ gọi một tiếng “Ba” và cũng không nói gì nữa.

Không khí nhất thời có hơi lúng túng.

May sau chiếc xe còn lại cũng vừa tới, Quý Túc Phong vừa xuất hiện, trong khoảnh khắc đã phá vỡ sự im lặng. Phùng Hiểu Nam cũng xuống xe, rất biết quan sát mà cố ý chọn một vài đề tài nói chuyện khiến Thẩm Ninh Ngọc và Lưu Uyển Thanh cười thành tiếng.

Một nhóm người đứng ở trước cửa cười cười nói nói mấy câu, Giang Hành Nam liền dẫn bọn họ vào sân vườn.

Giang Tri Tụng một mình đi ở phía sau cùng, Phùng Hiểu Nam cũng thả bước chân chậm lại. Chờ đi ngang hàng với anh là cứ hỏi một câu, nói một câu bắt chuyện với anh. Giang Tri Tụng liếc mắt nhìn hắn: “Có chuyện gì thì nói đi.”

Phùng Hiểu Nam cong mắt cười: “Không có gì lâu rồi không gặp anh, muốn nói chuyện với anh thôi.”

Ngay lần gặp đầu tiên Phùng Hiểu Nam đã bị anh mê hoặc.

Ngày hôm đó hắn không có việc gì làm, muốn đi phòng tập vận động một chút, vừa đẩy cửa vào liền thấy một người đàn ông đang chạy bộ. Động tác khiến dáng người hiện ra rất rõ rệt, tấm lưng kia, bờ mông kia, đôi chân kia đầy sự bùng phá, hormone nam tính 100% khiến cho hắn nhìn thôi cũng có thể có phản ứng.

Hắn tiến lên bắt chuyện, lúc đầu Giang Tri Tụng còn tỏ vẻ rất ôn hòa, nhưng sau đó có lẽ đã nhìn thấy được điều gì đó nên không để ý hắn nữa.

Hắn nhìn người rất chính xác, như kiểu Giang Tri Tụng về ngoài có vẻ đứng đắn cấm dục, nhưng lúc lên chắc chắn rất hăng hái, nếu chơi hết mình có thể chơi người ta đến chết không chừng.

Phùng Hiểu Nam ham muốn cơ thể của anh.

“Anh họ, anh ở đây đang tốt đẹp như vậy sao tự dưng lại đi Tấn Thành? Khi nào anh về?” Ánh mắt của Phùng Hiểu Nam vừa mạnh mẽ vừa nhiệt liệt, cứ trực tiếp nhìn thẳng lên người Giang Tri Tụng. Thế nhưng một câu anh cũng không trả lời, cứ thế bước nhanh hơn, bỏ người lại phía sau.

Tất cả các phòng đều đã được dọn dẹp sẵn, Giang Tri Tụng cất hành lý vào trong phòng thì đi tắm, lăn lộn một lúc thôi là rất nhanh sau đó đã tới giờ ăn cơm.

Bàn ăn cơm hôm nay rất nhiều người, Giang Tri Tụng không thích lắm, tùy tiện ăn vài miếng rồi lại trở về phòng.

Giang Hành Nam buông đũa, ho nhẹ 1 tiếng nói: “Giang Tri Tụng, con đến phòng đọc sách chờ ba.”

Ngữ khí ông nói cũng không có gì nhẹ nhàng, Quý Diễn đang ăn cục thịt viên Tứ Hỉ nghe vậy liền liếc nhìn Giang Tri Tụng.

Anh và Giang Hành Nam, một trước một sau rời khỏi bàn ăn.

Không khí trong phòng đọc sách thật lạnh, Giang Hành Nam nghiêm chỉnh, trên mặt đầy vẻ bất mãn, thấp giọng nói: “Ba đưa cho anh những tài nguyên trong công việc, tại sao con lại không nhận?”

Tuy Giang Hành Nam bị điều đến Liêu Thành nhưng ở Tấn Thành ông vẫn có tiếng nói. Gần đây có một hạng mục về đất đai ở Liêu Thành, tương lai rất khả quan, Giang Hành Nam đưa đến tay Giang Tri Tụng nhưng bị anh từ chối.

“Ba, năng lực con có hạn, trong tay nắm nhiều hạng mục quá rất dễ xảy ra chuyện.” Giang Tri Tụng ngồi đối diện ba mình, thong tha ung dung di chuyển chén trà trước mặt: “Ba hẳn là biết, con dựa vào thực lực bản thân cũng có thể phát triển rất tốt.”

“Khả năng có hạn.” Giang Hành Nam cười lạnh: “Ba thấy con tốn nhiều tâm tư trên người Quý Diễn thì đúng hơn.”

Giang Hành Nam nhớ lại thời gian trước Giang Tri Tụng nói gì trước mặt con gái út nhà họ Chúc, tức giận nói: “Quý Diễn có cái gì tốt mà khiến cho con một lòng hai dạ lo cho nó.”

“Lúc còn nhỏ, Quý Diễn đến nhà tìm con, ba còn đang làm việc trong phòng sách, bận đến mức không có thời gian uống nước mà cũng đến chọc chọc em ấy.” Giang Tri Tụng nói: “Cho đến bây giờ, khi ba đi công tác ở khu vực khác, lúc về ba đều mua quà cho em ấy.”

“Nếu em ấy thực sự không tốt, tại sao ba lại thích em ấy như vậy?”

Giang Tri Tụng hỏi ngược lại.

Giang Hành Nam bị hỏi không trả lời được, một lúc sau mới nói: “Nó tốt hay không tốt là một chuyện, còn con có được phép thích nó hay không là một chuyện khác.”

Câu chuyện trước mắt lại quay về vấn đề cũ, Giang Tri Tụng đứng dậy nghiêm túc nói: “Ba, về sau chúng ta không nhất thiết phải nói những vấn đề này. Thứ còn đã quyết thì nhất định không thay đổi, cho dù ba có thấy mất mặt con cũng không có cách nào khác.”

Giang Hành Nam lạnh giọng hỏi: “Con thực sự nắm chắc về Quý Diễn sao, nó biết rõ tính hướng của con rồi sao?”

Giang Tri Tụng dừng lại một chút.

Giang Hành Nam nhìn anh, từng câu từng chữ nói rõ: “Bề ngoài nho nhã, gặp ai cũng cười cười nói nói, nhưng trong lòng lại không đứng đắn.”

Giang Tri Tụng cười nhẹ nói: “Rồi em ấy cũng sẽ biết.”

Giang Hành Nam trầm mặt không nói nữa. Anh liền bỏ ra ngoài, tay vừa đặt lên nắm cửa chợt nhớ ra gì đó, quay đầu lại nói: “Ba, con khuyên ba một câu, ba chú ý đến  tiểu Lý một chút, đừng để cấp dưới của mình nắm được nhược điểm.”

Tiểu Lý là thư ký của Giang Hành Nam, hạng mục đất đai kia là qua tay người đó mới được đẩy đến anh, sau khi anh tìm hiểu qua một lượt mới phát hiện có một vài vấn đề. Bình thường Giang Hành Nam đối với anh thực sự nghiêm khắc nhưng chắc chắn sẽ không hại anh, cho nên những vấn đề đó đại khái từ Tiểu Lý.

Giang Hành Nam không nói gì nữa, trước khi anh mở cửa liền nói thêm một câu: “Hạng mục kia có thể có vấn đề.”

Giang Hành Nam nhíu mày, chờ anh đi ra khỏi phòng liền gọi điện thoại cho một thư kí khác.

Giang Tri Tụng đóng cửa, chưa bước được mấy bước thì đụng phải Phùng Hiểu Nam. Ăn cơm trưa xong, mọi người đều đang ngủ trưa, lúc này phòng khách và lầu hai rất yên tĩnh. Giang Tri Tụng quét mắt nhìn biểu hiện hoảng hốt của Phùng Hiểu Nam, có lẽ lúc nãy hắn ở ngoài cửa đã nghe thấy hết buổi nói chuyện vừa rồi.

Quý Diễn đã biết rõ tâm tư của anh, Giang Hành Nam tuy hết lần này đến lần khác cản trở anh bằng lời nói nhưng cũng không làm lớn truyện, chỉ muốn khuyên anh thay đổi.  Bây giờ Giang Tri Tụng cảm thấy vấn đề khó khăn nhất bây giờ chính là Quý Túc Phong và Thẩm Ninh Ngọc. Tuy hai người lớn tuổi rất cởi mở, có thể sẽ không nhúng tay vào phản đối nhưng Giang Tri Tụng không muốn làm ầm ĩ cho mọi người đều biết, bởi vì như vậy Quý Diễn sẽ không vui.

Giang Tri Tụng đang muốn nói gì đó, Phùng Hiểu Nam nhìn anh, giống như vừa quyết tâm làm gì đó, giành nói trước: “Anh họ, em có quen một người, bề ngoài rất giống Quý Diễn. Tối nay em hẹn nó ra, anh muốn chơi như thế nào cũng được.”

Hắn vừa dứt câu thì có âm thanh mở của phát ra từ phòng cuối hành lang, Quý Diễn ngó nửa thân ra ngoài nhìn. Lúc nãy cậu nhìn anh và Giang Hành Nam đi nói chuyện, trong lòng có chút lo lắng nên cũng không ăn được gì. Bây giờ lại cảm thấy đói bụng, muốn xuống lầu tìm gì đó để ăn, thuận tiện đi tìm Giang Tri Tụng xem anh như thế nào.

Ai ngờ được vừa mở cửa đã nhìn thấy Giang Tri Tụng và Phùng Hiểu Nam ở hành lang lôi kéo nhau.

Phùng Hiểu Nam nghe thấy tiếng động liền quay đầu nhìn, thấy Quý Diễn thì mặt liền nở nụ cười, kéo kéo tay áo Giang Tri Tụng nói to: “Thật ra lúc đèn tối, chơi ai thì cũng như nhau thôi, kĩ năng người đó ở trên giường nói không chừng còn chưa….”

Phùng Hiểu Nam nghĩ thầm, bản thân mình cũng không tệ hơn Quý Diễn, kĩ thuật cũng rất tốt, chờ lừa được Giang Tri Tụng lên giường, lúc đó hắn sẽ được nếm trải mùi vì thành thục này.

Giang Tri Tụng cũng quay đầu nhìn thấy Quý Diễn, cậu chưa kịp lên tiếng thì thấy Giang Tri Tụng mặt không biểu cảm, cởi áo vest ra vắt lên lan can rồi lại tháo nút xắn cổ tay áo lên.

Quý Diễn đang không hiểu, mở to mắt nhìn, giây tiếp theo liền thấy Giang Tri Tụng nắm áo Phùng Hiểu Nam tức giận đấm vào mặt hắn, rồi lại lôi hắn vào kho. Toàn bộ hành động diễn ra rất nhanh chóng và trơn tru giống như đã xảy ra rất nhiều lần.

Quý Diễn sửng sốt: “Từ bao giờ Giang Tri Tụng lại bạo lực như vậy?”

Trong kho không có cửa sổ, không một ánh sáng, chỉ có một vùng tối tăm.

Phùng Hiểu Nam bị Giang Tri Tụng đấm một phát đến choáng đầu, đứng không vững nằm ra sàn thở hổn hển: “Anh họ…”

Giang Tri Tụng từ trên cao nhìn xuống ngắt lời: “Anh họ của mày ở dưới lầu, sau này đừng để tao phải nghe thấy mày gọi tao như vậy.”

Phùng Hiểu Nam tung hoành tình trường mấy năm nay, chưa từng bị đối xử như vậy, tức giận nghiến răng nói: “Anh không sợ tôi đi kể hết cho mọi người nghe chuyện lúc nãy sao.”

Giang Tri Tụng cúi người xuống nhìn chằm chằm, cười một tiếng, từ từ nói: “Mày đi kể đi, cứ thử xem.”

Phùng Hiểu Nam đối diện nhìn vào mắt anh, cả người rùng mình.

Hắn chỉ muốn chơi với Giang Tri Tụng một chút, không ngờ lại khiến cho bản thân thành như vậy, trong chốc lát cũng không còn suy nghĩ đó nữa.

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng nói của Quý Diễn: “Giang Tri Tụng!”

Anh cúi đầu nhìn Phùng Hiểu Nam, ánh mắt bình đạm không gợn sóng, cảnh cáo: “Giữ miệng cho thật kĩ.”

Nói xong mở cửa bước ra.

Cửa vừa mở Quý Diễn đi đến bên cạnh Giang Tri Tụng, nhìn người nằm trên sàn nửa sống nửa chết, chần chừ vài giây mới dám hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Phùng Hiểu Nam vừa định lên tiếng, bị Giang Tri Tụng trừng mắt nhìn liền lặng lẽ ngậm miệng.

Anh nói: “Cậu ta nghe anh học qua môn đối kháng nên muốn học hỏi một chút về kĩ thuật.”

Phùng Hiểu Nam chống tay trên mặt đất, thoạt nhìn có chút chật vật liên tiếp gật đầu phụ họa nói: “Đúng vậy, đúng vậy, kĩ thuật của tôi hơi kém so với người khác.”

Quý Diễn hoài nghi nhìn bọn họ một hồi lâu, Giang Tri Tụng nắm lấy cổ tay cậu, kéo cậu đi chỗ khác.

Giang Tri Tụng muốn đi tắm lại nên đi thẳng qua phòng Quý Diễn lấy quần áo, cậu đứng dựa người bên cạnh tủ quần áo, trên tay cầm một ly nước ấm ngẩng mặt nhìn Giang Tri Tụng.

Anh vừa rửa tay xong đang rút khăn để lau tay, lúc nãy đấm Phùng Hiểu Nam giống như đụng vào một thứ gì đó không sạch sẽ.

Quý Diễn không ngốc, không tin Giang Tri Tụng nói cái gì mà thảo luận kĩ thuật đối kháng.

Quý Diễn chưa bao giờ thấy anh xuống tay đánh người, thậm chí cậu còn nghĩ là anh không biết chửi người, hoảng loạn đến mức trong đầu bây giờ chỉ toàn hình ảnh anh nắm áo Phụng Hiểu Nam lôi vào kho.

Quý Diễn có một chút ngơ ngác.

Quan hệ của cậu và Giang Tri Tụng gần đây có chút không được tự nhiên, vốn dĩ Quý Diễn định tránh được lúc nào thì tránh, nhìn thấy Giang Tri Tụng hôm nay không được bình thường lại chủ động hỏi vài câu: “Rốt cuộc anh với Phùng Hiểu Nam có chuyện gì?”

“Nó chửi anh.” Giang Tri Tụng ném tờ khăn giấy vào thùng rác, cúi người vừa lấy quần áo vừa nói.

Quý Diễn trầm mặc một lúc lại nói: “Lúc anh đấm người có hơi đáng sợ.”

Giang Tri Tụng dừng lại nhìn Quý Diễn, vắt quần áo lên vai bước đến trước mặt cậu. Quý Diễn vô thức lùi lại phía sau lại phát hiện phía sau là tủ quần áo, không thể lùi được nữa.

Quý Diễn căng cứng người, nghiêng mặt qua một bên không dám nhìn thẳng vào mắt Giang Tri Tụng.

Anh vây cậu lại đứng sát dựa vào tủ quần áo, tay giữ cằm Quý Diễn ép cậu nhìn trực tiếp vào mắt mình: “Như thế này chưa tính là dọa người “

“A Diễn, tại em nghĩ về anh tốt quá.” Giang Tri Tụng không chớp mắt nhìn Quý Diễn, cười cười nói: “Thật ra anh rất hung dữ.”

Cảnh tượng mà Quý Diễn sợ nhất đã xảy ra. Trên mặt anh là nét cười ôn hòa nhưng ánh mắt lại tràn ngập sự công kích. Cảm xúc không hề được che đậy, thể hiện một cách trần trụi.

Lần đầu tiên Giang Tri Tụng cũng như vậy là hôm ăn lẩu ở nhà, nói cái gì mà lâu ngày sinh tình, lần thứ hai là ở sân thượng, nói tính tình bản thân không tốt.

Vậy bây giờ Giang Tri Tụng đang cố ý lộ ra vẻ ác độc cho cậu thấy sao.

Mỗi lần Quý Diễn khẩn trương là muốn chửi thề nhưng trước mặt Giang Tri Tụng giống như trời sinh ra là đã bị lép vế, câu chửi đã lên tới miệng rồi nhưng lại không nói ra được, chỉ có thể nói: “Liên quan gì đến em.”

Bây giờ là cuối tháng tư, mỗi ngày lại một nóng hơn, ở bên ngoài bầu trời ảm đạm, không khí bí bách, có vẻ là trời sẽ mưa.

Trong buổi chiều yên tĩnh, Quý Diễn và Giang Tri Tụng đối mặt nhìn nhau, không khí giống như một đám mây tích trữ đầy nước ở đường chân trời, nặng nề và ẩm ướt, còn dính một chút sự ái muội không thể nói rõ ràng.

Quý Diễn nhấp môi, dời tầm mắt nhìn chỗ khác rồi dừng sức vùng ra khỏi sự trói buộc của anh, bước lớn đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Eôi đi kiếm đồ ăn.”

Giang Tri Tụng cũng không cản lại, chờ Quý diễn đi rồi cúi đầu nhìn cái vali trên mặt đất, ung dung ngồi xuống lấy chiếc hộp nhỏ trong vali ra, đặt ở chỗ dễ nhìn thấy nhất trên bàn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.