Quý Diễn chạy vọt tới bàn sách, đơn giản mở chiếc hộp trên bàn ra xem.
Lại không ngờ tới thứ đồ đó cậu không thể xé, bởi vì trong hộp là một chiếc bình sứ.
Bình sứ thô sơ xám xịt, mặt bình cũng không được trơn nhẵn, nhìn có vẻ hơi xấu.
Quý Diễn vẫn nhớ cái bình này. Có một năm vào mùng ba Tết, cậu và Giang Tri Tụng đi du lịch rồi đến ở mấy ngày tại một làng chuyên làm gốm sứ. Hai người họ tại một nhà chuyên làm gốm loay hoay cả một buổi chiều mới làm ra được cái bình này.
Giang Tri Tụng lấy bình này làm vật trang trí từ rất lâu rồi, Quý Diễn có thấy một lần nhưng sau đó lại không thấy nữa.
Quý Diễn đã đụng vào bình rồi thì nhất định phải tìm ra đáp án, cầm bình lên dốc ngược lắc lắc. Trong khoảnh khắc, hàng loạt giấy ghi chú màu xanh nhạt đổ ào ra bàn.
Mỗi tờ ghi chú đều được gấp làm ba thành một hình vuông hết sức ngay ngắn, có mấy cái vết gấp có vẻ mòn, màu sắc cũng nhạt hơn những cái khác.
Quý Diễn tùy tiện cầm một nắm tay giấy ghi chú, kéo ghế lại gần, mở một vài tờ ra xem thử.
Mở ra chính là nét chữ bằng bút lông đẹp đẽ của Giang Tri Tụng, kiên cường lại không quá cứng ngắc, viết lên giấy có một cảm giác nét bút có lực xuyên thấu qua tờ giấy.
Nhưng thu hút Quý Diễn nhất là nội dung trên tờ ghi chú đó.
“Giang Tri Tụng, không sao đâu, về sau em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-dung-co-qua-day/2426338/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.