Phòng sách của nhà họ Quý là một phòng trưng bày, sách cũng nhiều nhưng bình thường không có ai xem, chỉ có Giang Tri Tụng đôi khi rảnh rỗi ghé xem một vài cuốn.
Quý Diễn ngồi ở ghế sô pha mềm mại, điều chỉnh dáng ngồi thoải mái nhất.
Quý Túc Phong ngồi ở đối diện, ghế sô pha giống nhau, dáng ngồi cũng giống nhau nhưng biểu cảm trên mặt thì rất trầm trọng.
Quý Diễn muốn điều chỉnh lại nhiệt độ trong phòng, chủ động nói: “Ba, buổi tối ba chỉ uống mỗi chén canh, chút nữa ba thấy đói thì con gọi đồ ăn đêm cho ba nha.”
“Hôm nay ba không có tâm tình đóng phim hiếu thảo với con.” Quý Túc Phong nhìn Quý Diễn nói thẳng vào chủ đề chính: “Ba cảm thấy ba làm cha rất thất bại.”
Quý Diễn không hiểu vì sao tự nhiên ba mình lại nói như vậy nhưng vẫn lập tức phản bác: “Đâu có, không hề thất bại mà.”
Quý Túc Phong thở dài: “Con có biết tại sao vừa rồi ba kêu Tri Tụng lên nói chuyện không?”
Quý Diễn trong lòng cảm thấy bất an nên ngồi lại ngay ngắn, tay đè lên đầu gối, quan sát vẻ mặt của Quý Túc Phong, nhỏ giọng nói: “Tại sao vậy ạ?”
“Chú Giang Hành Nam của con giấu tất cả mọi người, trước thì tặng ba bức tranh của Tề Bạch Thạch, sau hôn lễ thì lại tặng thêm cho ba một đống đồ toàn bộ đều là đồ cổ có giá trị, còn có một vài món trang sức quý.” Quý Túc Phong nói: “Trong đó có một chiếc vòng phỉ thúy, là đồ truyền từ đời này sang đời nọ cho con dâu nhà họ Giang.”
Đồ truyền cho con dâu? Vòng ngọc phỉ thúy?
Quý Diễn bị dọa tim trong ngực đập bịt bịt.
“Chú Giang Hành Nam nói ba đợi Tri Tụng kết hôn rồi đưa cho vợ của nó.” Quý Túc Phong dừng lại một chút nói: “Con cũng biết mối quan hệ hai cha con họ không được tốt nên những việc như thế này không tiện ra mặt, đành phải nhờ ba ra tay.”
Lúc ông trở về cứ suy nghĩ mãi, nghiền ngẫm ý đồ của Giang Hành Nam, có thể là vì Giang Hành Nam suy nghĩ đến việc lần kết hôn thứ hai sẽ ảnh hưởng đến chuyện chia gia tài sau này nên chuẩn bị sẵn, đưa hết phần của Tống Chi Yên cho Giang Tri Tụng trước.
Lúc đó Giang Hành Nam muốn nói gì đó rồi lại thôi, ông nghĩ Giang Hành Nam vẫn rất quan tâm con trai mình, muốn giảm bớt căng thẳng trong mối quan hệ nhưng lại sĩ diện không muốn nói chuyện với con trai, đành phải nhờ ông làm người chuyển giao.
Vì thế lúc nãy Quý Túc Phong đã đưa hết những món đồ đó giao cho Giang Tri Tụng, ẩn ý nói không ít lời hay ý đẹp về Giang Hành Nam.
Nhưng Giang Tri Tụng lại không nhận, nói mấy thứ này ba anh không phải cho anh, chính là muốn Quý Túc Phong lưu giữ lại. Ông không nghĩ mối quan hệ hai cha con lại tệ đến mức như thế này, khuyên thế nào cũng không được, đành phải giúp người ta bảo quản, chờ sau này đưa cho vợ Giang Tri Tụng.
Quý Diễn càng nghe càng hoảng loạn, giả vờ bình tĩnh nói: “Ba, tự nhiên ba nói chuyện này làm gì?”
Quý Túc Phong vừa nhìn cậu một cái.
Chuông cảnh báo trong lòng câu vang lên, bật thẳng đứng dậy, giơ tay lên thề với trời, định giải thích bản thân với Giang Tri Tụng là trong sạch, không hề có một quan hệ nào khác.
“Con và Tri Tụng…..”
Quý Túc Phong lên tiếng nhanh hơn cậu: “Cha con bọn họ với cha con chúng ta là hai thái cực khác nhau, trước ta ba không ủng hộ cách giáo dục của Giang Hành Nam, nhưng xem ra bây giờ ba không thể để con thoải mái như trước nữa.”
Đột nhiên đề tài được rẽ sang một hướng khác, Quý Diễn ngẩn người.
Quý Diễn ý thức được tình hình không phải như mình tưởng tượng, vội bỏ tay xuống lại ngồi ngay ngắn xuống ghế, cảm giác như vừa sống sót sau tai nạn nói: “Không có gì, không có gì ba, ba nói tiếp đi ạ, con đang nghe.”
“Bớt cợt nhả đi.” Quý Túc Phong nói.
Quý Diễn lập tức điều chỉnh lại sắc mặt, tay đặt lên đùi, nghiêm túc lắng nghe.
Quý Túc Phong thấy thế thì cảm thấy hài lòng, tiếp tục nói: “Từ nhỏ đến lớn ba cũng không kiểm soát con, phần lớn là vì chú Giang Hành Nam, nhìn người ta quản con quá nghiêm túc, Tri Tụng đúng là rất ưu tú, nhưng nó vẫn luôn phải kiểm nét cảm xúc bản thân, như vậy về lâu dài rất dễ xảy ra chuyện.”
“Nhìn người ta quản nghiêm thì ba lại càng dễ dãi với con vì sợ con không được vui, lại sợ mối quan hệ của chúng ta lại trở thành như vậy, không giống cha con, mà giống cấp trên cấp dưới.”
“Nhưng hai cách giáo dục này đều thất bại.” Quý Túc Phong thả lỏng tay, trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ: “Con đúng là đã có một cuộc sống rất vui vẻ nhưng tâm trí lại không trưởng thành, ở một tình huống nghiêm trang như vậy mà con lại không thể khống chế được cảm xúc của bản thân.”
“Cho dù con không nói ba cũng biết chắc chắn con đánh người là có lý do, nhưng là một người trưởng thành thì phải có khả năng khống chế cảm xúc. Còn nữa, hôm nay con vừa dắt chó vừa trông trẻ thì phải biết chú ý, làm sao mà lại chơi điện thoại, có lẽ vì con đã quá quen việc đằng sau luôn có một người che chở nên mới làm việc không bao giờ nghĩ đến hậu quả.”
Giọng nói Quý Túc Phong rất buồn bã, Quý Diễn cắn môi dưới nhìn Quý Túc Phong nói: “Ba, con xin lỗi, tự nhiên đánh người là con sai, sau này con sẽ không kích động như vậy nữa, những chuyện khác cũng sẽ chú ý hơn.”
Quý Túc Phong không trả lời.
Trên bàn có bày một bộ cờ vây bằng ngọc, là của Giang Tri Tụng tặng ông, Quý Túc Phong cầm quân cờ lên, hỏi: “Con nghĩ là ai cho con cái sự ỷ lại này? Là ba sao? Hay là Tri Tụng?”
Quý Diễn bị hỏi đến nghẹn họng, định mở miệng nói nhưng không nói ra được chữ nào.
Từ trước đến nay cậu chưa bao giờ nghĩ về vấn đề này.
Từ trước đến nay cậu vẫn như vậy, vui thì vui, buồn thì buồn, không có ai khiến cậu phải tự kiềm chế bản thân.
Cậu đã quen sống như vậy rồi.
Không chờ Quý Diễn trả lời, Quý Túc Phong tự hỏi từ trả lời: “Ba chiều con nhưng còn biết nặng nhẹ, nhưng Tri Tụng đối với con là không có giới hạn, chiều con như em trai ruột, lúc nào cũng sợ con bị thương, sợ con bị la bị phạt, thiếu điều muốn giữ con bên cạnh 24/24.”
Tim Quý Diễn nhảy qua nhảy lại, hoảng hồn nghĩ anh ta còn lâu mới muốn cậu làm em trai, vì thích cậu thôi, ngay sau đó lại nghe Quý Túc Phong nói tiếp.
“Năm 6 tuổi, con ham chơi làm bể cửa thủy tinh nhà người ta, nó liền đi mua cho con cây kem, nói con đứng chờ rồi đi xin lỗi đền tiền, xử lý xong xuôi mọi chuyện trước khi ba mẹ biết chuyện.”
“Năm con 16 tuổi, con gọi điện thoại lên Sở giáo dục ba ngày ba đêm để tố cáo trường học con vi phạm quy định nghỉ hè bắt học sinh học bù, trường học bị điều tra thì cũng là Giang Tri Tụng đứng ra nhận là mình gọi.”
“Hơn hai mươi tuổi, ở hôn lễ ba người ta, con mất khống chế gây chuyện, nó cũng không hỏi con lý do, chỉ bảo vệ con, bây giờ bị chó cắn cũng xem như là không có chuyện gì.”
Quý Diễn rũ mày, không chớp mắt, cứ nhìn chằm chằm vào lên ngón chân.
Cơ bản là không cần ba cậu nhắc, nếu muốn nhắc lại chuyện cũ thì mỗi năm mỗi tháng cũng có thể kể ra một đống tội của cậu.
Quý Túc Phong không nghi ngờ mối quan hệ của Quý Diễn và Giang Tri Tụng, vẫn chỉ nghĩ hai người họ là tình cảm anh em tốt.
Bởi vì từ nhỏ Giang Tri Tụng đã như vậy, còn có một nguyên nhân khác là lúc Giang Tri Tụng 7 tuổi, Tống Chi Yên mang thai đứa thứ hai, không biết tại sao anh lại nghe được tin này, ngày nào cũng ngóng trông có một em trai hoặc em gái cũng nhau chơi đùa với anh.
Nhưng vì lúc đó chính sách của chính phủ hạn chế, không thể sinh đứa thứ hai, Giang Tri Tụng chờ hoài cũng không thấy em mình, từ đó về sau lại đối xử với Quý Diễn tốt hơn trước. Không những thế còn muốn Quý Diễn gọi anh là anh trai, Quý Túc Phong nghĩ chắc vì lí do này.
Cho nên ở rất nhiều thời điểm, Quý Diễn gọi đến phiền, nổi điên không muốn để ý Giang Tri Tụng nữa, Quý Túc Phong không nhịn được cảm thấy đau lòng, còn làm ra các loại vừa đe dọa vừa dụ dỗ để Quý Diễn nghe lời Giang Tỉ Tụng.
Còn nguyên nhân quan trọng khác nữa, Quý Diễn không thích đồng tính, mà Quý Túc Phong lại xem Giang Tri Tụng như con trai ruột của mình, cho nên cho dù có thấy bọn họ thân thiết đến mức nào cũng không nghĩ đến chuyện kia.
Quý Túc Phong nhìn xoáy tóc của Quý Diễn, lại nhớ đến hai đứa con trai này hồi còn nhỏ, trong lòng cảm xúc ngổn ngang.
Một lúc lâu sau, Quý Diễn ngẩng đầu nhìn Quý Túc Phong.
Ba cậu không khó chịu, mà giọng nói lại hiền hòa hơn: “Nhóc à, chỉ cần ba con, ba mãi mãi là chỗ dựa cho con, nhưng Tri Tụng thì không phải.”
“Ba nhìn ra được, Tri Tụng rất trọng tình cảm, từ nhỏ đã không có bạn bè nhiều, chỉ thân thiết với một mình con, chăm sóc con là chuyện cũng dễ hiểu, nhưng nó cũng không thể chỉ chăm sóc cho một mình con.”
“Nó còn phải kết hôn, cưới vợ có con, sẽ có những người cần nó quan tâm chăm sóc, còn con cùng lắm là chỉ tụ tập vào lễ tết. Dù quan hệ có tốt như thế nào cũng không thể tiếp tục như bây giờ”
Quý Diễn nhăn mặt, nắm chặt tay, nắm đến mức chảy mồ hôi tay, không biết nghĩ gì đột nhiên mở miệng nói: “Anh ấy nói anh ấy không muốn có con.”
“Tri Tụng muốn làm DINKs* thì cũng là sự lựa chọn của nó, nhưng vấn đề không phải là ở đây.” Quý Túc Phong nói: “ Quý Diễn, đừng có suốt ngày chỉ muốn chơi, con cần phải trưởng thành.”
*DINKs: Viết tắt của Double Income, No Kids
Quý Diễn chỉ dạ một tiếng.
Quý Túc Phong nhìn thấy Quý Diễn không được vui, vỗ vỗ vai cậu.
Quý Diễn sốc lại tinh thần nói với ba cậu: “Con đâu chỉ muốn chơi.”
Sau đó lại nói với Quý Túc Phong về hoạt động kế tiếp để vận hành của trường đua, vì dụ như hợp tác với đối tác nào, ưu điểm và khuyết điểm ra sao, hoạt động của trường đua nên bổ sung điều gì đặc sắc hơn.
Phân tích từng hạng mục rất hoàn chỉnh, toàn bộ đều rất hợp tình hợp lý.
Trong lòng Quý Túc Phong cảm thấy bất ngờ, bởi vì tối qua lúc đụng mặt Giang Tri Tụng cũng đã nói về những chuyện này, nội dung cũng tương tự như vậy.
Quý Túc Phong hỏi: “Những điều này là Giang Tri Tụng nói với con sao?”
Đề tài lại được chuyển đến Giang Tri Tụng, Quý Diễn hơi khó hiểu, lắc đầu phủ nhận: “Không phải, là tụi con có thảo luận qua với nhau.”
Quý Túc Phong cho rằng Quý Diễn sĩ diện nên không nói gì nữa, chỉ khen vài câu.
Quý Diễn biết Quý Túc Phong không tin, rõ ràng những thứ này là do cậu và Hứa An Gia bàn luận từng hạng mục một, làm mất mấy ngày mới hoàn chỉnh như vậy. Nhưng theo bản năng ba cậu lại cho rằng toàn bộ đều do Giang Tri Tụng làm, giống như là trên người cậu phảng phất hình ảnh của anh vậy.
Quý Diễn không giải thích chỉ hỏi: “Ba, có phải ba thấy con rất ngốc không?”
Quý Túc Phong suy tư vài giây, uyển chuyển trả lời: “Cũng không phải là ngốc, chỉ là thông minh cũng có nhiều loại.”
Quý Diễn im miệng không nói nữa.
Lúc chuẩn bị rời đi, Quý Diễn hỏi Quý Túc Phong: “Ba, có phải ba muốn nhận Giang Tri Tụng làm con trai không?”
Quý Túc Phong biết con trai mình muốn hỏi gì, mấy ngày nay mới nở được một nụ cười nói: “Tri Tụng đúng là rất tốt, nhưng con có thể là con trai ba, ba thật sự rất vui.”
Quý Diễn đặt tay trên nắm cửa, trong lòng rất vui, còn có chút đắc ý nói: “Con cũng rất vui.”
Quý Túc Phong thấy Quý Diễn nhanh chóng khôi phục trạng thái vui vẻ, nhịn không được nói: “Ba hy vọng con vui vẻ, nhưng càng hy vọng con đừng quá ỷ lại Giang Tri Tụng, nó không thể che chở cho con cả đời này được.”
Quý Diễn dựa lưng vào cửa, nghĩ gì nói đó.
“Ba, ba nghĩ nhiều rồi, con đã sớm là một người trưởng thành biết chịu trách nhiệm, kể cả không có Giang Tri tụng, con cũng có thể làm tốt mọi việc.”
Quý Diễn không phải là một công tử chỉ biết ăn chơi, những gì cần hiểu ít nhiều gì cũng hiểu, chỉ là dưới sự giúp đỡ của Giang Tri Tụng nên không thấy được sự lợi hại của cậu. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu trong đám công tử ở Tấn Thành, có thể so với Giang Tri Tụng thì cũng chỉ có mấy người.
Quý Túc Phong cười cười.
Quý Diễn thấy ba mình chưa tin lắm, định dành chút mặt mũi cho bản thân, nghiêm túc nói: “Cơ bản là con không ỷ lại Giang Tri Tụng. Lúc anh ấy đi Liêu Thành, con sống cuộc sống thoải mái muốn chết, bây giờ anh ấy về rồi suốt ngày cứ hỏi này hỏi nọ, con thấy phiền muốn chết.”
Quý Túc Phong biết con mình là loại đức hạnh gì, ngắt lời: “Có phiền hay không ba không biết, ba chỉ biết lúc Tri Tụng chưa quay lại thì cái chậu hoa trên lầu bị con chửi đến héo úa.”
“Thôi được rồi, về phòng tắm rửa ngủ đi.” Quý Túc Phong nói.
Lời nói của Quý Túc Phong mang theo ý trêu chọc, trong lòng Quý Diễn cảm thấy không thoải mái, tiếp tục miệng nhanh hơn não: “Bây giờ con hối hận rồi, vẫn là không nên quay về, anh ấy thích kiểm soát con, con thấy phiền lắm, mỗi ngày nhìn thấy anh ấy đều ảnh hưởng đến tâm trạng của con.”
Quý Túc Phong xua tay, ý bảo cậu nhanh rời đi đi, Quý Diễn mở cửa đi ra ngoài, miệng vẫn không ngừng: “Ba nói xem trên thế giới này làm sao lại có người như anh ấy, cứ thích làm phiền người khác như vậy…”
Nói không được hết câu, vì Quý Diễn nhìn thấy Giang Tri Tụng đứng ngoài cửa, anh đứng cách cậu hơn nửa mét, giương mắt nhìn cậu trên mặt không có biểu cảm gì.
Quý Diễn dừng chân, nửa chân bước ra hành lang nửa chân còn ở trong thư phòng, đứng đối diện với Giang Tri Tụng, nhất thời không biết nên nói gì.
Hai người nhìn nhau trong chốc lát, Giang Tri Tụng quay người bỏ đi, Quý Diễn vội vàng đuổi theo.
Giang Tri Tụng bước chân nhanh bỏ đi, chưa kịp khóa cửa phòng Quý Diễn đã kịp chụp lấy cổ tay anh, giống như bắt được phao cứu nước, gắt gao nắm chặt.
Giang Tri Tụng nhìn Quý Diễn nói, ngữ khí rất nhẹ nhàng: “Thì ra anh khiến em cảm thấy chán ghét như vậy.”
Thậm chí anh còn nhếch miệng cười nhẹ, nhưng nụ cười này không có một chút ấm áp nào, giả đến mức ai nhìn cũng thấy anh đang khó chịu.
“Giang Tri Tụng, anh đừng giận.” Quý Diễn vừa nói vừa tìm cách chen vào kẽ hở: “Lúc này em nói giỡn thôi.”
Giang Tri Tụng không nói gì, dùng sức hất tay cậu ra, đẩy cậu ra khỏi phòng, sau đó khóa cửa lại.
Cửa vừa đóng, Giang Tri Tụng tựa lưng lên cửa, động đậy cổ tay. Anh thấy Quý Diễn bước vào thư phòng thì đã đứng ở cửa, bởi vì lúc Quý Túc Phong đưa đồ cho anh cũng nhắc tới Giang Hành Nam, mà cũng nhắc tới Quý Diễn, anh sợ Quý Túc Phong lại mắng cậu.
Cho nên lúc Quý Diễn nói chuyện với Quý Túc Phong, anh đã nghe được toàn bộ nội dung.
Tại sao Quý Diễn lại nói những lời này, Giang Tri Tụng hiểu rất rõ, cũng chỉ là vì quá sĩ diện nhưng vẫn làm người khác nghe được không thoải mái.
Giang Tri Tụng nhanh trong điều chỉnh lại tâm trạng của mình, trong lòng nghĩ, không thoải mái cũng không sao, đây cũng là một cơ hội tốt.
Giang Tri Tụng chỉnh trang lại quần áo, tắt đèn, mở cửa sổ đi ra ban công chuẩn bị ôm cây đợi thỏ.
Quý Diễn đứng ở hành lang gõ cửa nửa ngày không ai trả lời.
Trước đó, dù có thế nào Giang Tri Tụng cũng không bao giờ không muốn nhìn thấy cậu.
Tiêu rồi, Giang Tri Tụng tức giận thật rồi.
Sớm biết Giang Tri Tụng đứng ngoài cửa thì đánh chết cậu cũng không nhanh mồm nhanh miệng như vậy.
Quý Diễn nhăn mày, đặt tay lên tường, nghĩ đi nghĩ lại.
Vẻ mặt của Giang Tri Tụng lúc nãy chắc chắn là cảm thấy tổn thương, vốn dĩ anh đã không có cảm giác an toàn, bây giờ nghe được người khác nói mình phiền, trong lòng không biết có bao nhiêu khổ sở.
Không được, nhất định phải giải thích hiểu lầm này.
Quý Diễn là người thần kinh thô lại coi trọng mặt mũi, nhưng bây giờ không phải là lúc sĩ diện.
Không vào được phòng, Quý Diễn tự cho là mình cơ trí, quyết định tìm một con đường khác, chính là ban công.
Phòng của hai bọn họ sát bên nhau nên ban công cũng được nối liền, chỉ cách nhau một cái lan can cao có nửa mét.
Khu này là biệt thự trên núi, tối nay lại không có trăng, đèn ở vườn hoa cũng không được bật, nhìn đâu cũng là một mảnh tối đen âm u, Quý Diễn không cần ánh sáng, hai tay mò mò theo lan can rất quen thuộc mà trèo qua.
Quý Diễn vừa nhảy xuống đã rơi vào lồng ngực của Giang Tri Tụng.
Cả người Quý Diễn đu trên người Giang Tri Tụng, anh vòng tay ôm lấy eo cậu, giống như là ý trời, đến sống mũi của hai người cũng y như nhau.
Nếu gần hơn một chút là sẽ hôn nhau.
Quý Diễn ngốc nghếch chớp mắt, mẹ nó đây là tình huống gì đây?
Quý Diễn nhảy lên mặt đất, cũng không nghĩ tới chuyện xin lỗi, lớn tiếng hét: “Giang Tri Tụng sao anh không bật đèn?”
Giang Tri Tụng không bật đèn là vì sợ bứt dây động rừng chứ không anh làm gì phải trốn ở đây tắt đèn ban công, đến cả đèn phòng cũng không bật.
Giang Tri Tụng không trả lời, chỉ hỏi: “Em qua đây làm gì?”
Quý Diễn chạy đến mở đèn lên, trong khoảnh khắc ánh sáng chiếu sáng toàn bộ ban công.
Quý Diễn nhìn sắc mặt Giang Tri Tụng, vẻ mặt vừa tái nhợt lại yếu ớt, trong lòng cậu có một chút khó chịu, giọng nói đặc biệt nghiêm túc nói: “Giang Tri Tụng anh đừng hiểu lầm em, em không cảm thấy anh phiền tí nào, em chỉ là nhanh mồm nhanh miệng, từ giờ em sẽ cố gắng sửa cái tật này.”
Giang Tri Tụng nhìn Quý Diễn không nói lời nào, ánh mắt tràn ngập sự nghi hoặc, Quý Diễn đứng ở kế bên dựa lưng vào tường nhìn thẳng mắt anh, nghiêm túc nói lại một lần nữa: “Anh không cần phải tức giận, em không cảm thấy anh phiền thật mà.”
“Tức giận và buồn không phải là một loại cảm xúc.” Giang Tri Tụng nâng nâng tay, trong lúc lơ đãng để lộ vết thương ở tay: “Anh không thấy tức giận, chỉ cảm thấy buồn.”
Quý Diễn nhìn miệng vết thương, trong lòng cảm thấy càng khó chịu, cậu đi đến đứng trước mặt Giang Tri Tụng, túm lấy tay áo nói: “Vừa rồi ba em nói, em cực kì bám dính lấy anh, em cảm thấy bị nói như vậy rất mất mặt nên phản bác mà không suy nghĩ, không kịp dừng lại. Anh biết em mà, em chính là kiểu miệng nhanh hơn não vậy đó.”
Giang Tri Tụng không nói gì mà đẩy cậu ra.
Quý Diễn cảm thấy khẩn trương, ra sức chứng minh lời nói của mình
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]