Edit: meowluoi.
Cảm giác mình bắt đầu dung nhập vào đại gia đình này, trong lòng Kỳ Diệu cảm thấy ấm áp.
Sau khi nói xong cũng không tán gẫu nữa, bắt đầu chuyên tâm đánh cờ.
Ánh mặt trời ấm áp, hòa thuận vui vẻ. Nấu một ấm trà xanh, một ít bánh ngọt, cùng nhau ngồi một chỗ, tiếng đánh cờ thanh thúy vang lên.
Kỳ Diệu cảm thấy cuộc sống như vậy thật sự là không tệ.
Khoảng hai giờ sau, măt trời dần ngả về tây, Mạc lão gia đánh cờ chiến thắng. Mạc lão gia đắc ý sờ râu, phát hiện cháu trai thua không có vẻ mặt gì, hai tiểu gia hỏa thì không phục.
“Sao thế? Cụ nội giỏi hơn ba các cháu đúng không? Có muốn cụ dạy các cháu đánh cờ không?”
Hai tiểu gia hỏa nhìn ông, cùng nhau lắc đầu.
Mạc lão gia buồn bực: Hai đứa ranh con này… Chỉ biết đến cha nó.
“Vậy thì ghép hình đi.” Mạc lão gia bị từ chối không vui phân phó.
Hai tiểu gia hỏa nhíu mày.
“Cụ nội, thẹn quá hóa giận là không đúng.”
“…”
Con thỏ nhỏ đáng chết kia, còn biết “Thẹn quá hóa giận” sao?
Nhưng mà, trong lúc vô thức kêu ông là “Cụ nội”, ông không so đo với hai tiểu quỷ nữa.
Vì vậy, hai tiểu gia hỏa bĩu môi, đi ghép hình, vài người lớn làm theo ý mình, thích làm gì thì làm.
Nhưng bất luận thế nào, bọn nhỏ ở nhà họ Mạc ăn cơm tối, tòa nhà yên tĩnh có mấy phần náo nhiệt. Kỳ Diệu bồi hai đứa bé ghép hình được một lúc, đột nhiên bị Mạc Minh gọi ra ngoài, nói là để hai đứa bé tự mình làm.
“Em chỉ ở cùng với bọn chúng thôi, em sợ bọn chúng cảm thấy xa lạ, không quen.”
“Có gì mà không quen, bọn chúng có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-dong-tam/3052979/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.