Edit: meowluoi.
Thích Mẫn Hạo không có truy hỏi nữa, Kỳ Diệu còn đang khuyên anh, khó khuyên bảo được Mạc Minh. Cái gì mà đồ ngủ và đồ đi làm đều có, cái gì mà quần áo thay ra cũng có thể giao cho Kỳ Diệu, hai tiểu gia hỏa khó mới có sinh nhật, nguyện vọng này phải thực hiện được, không thể làm cho đứa bé thất vọng cũng không thể làm cho Kỳ Diệu khó xử… Tóm lại, nghe có vẻ làm cho người ta cảm thấy khôngđược tự nhiên.
Vì vậy, Kỳ Diệu quan sát mặt Thích Mẫn Hạo, cảm thấy anh ta cười hơi…
Nhưng mặc kệ thế nào, cuối cùng Mạc Minh vẫn đồng ý.
“Câu có phiền không? Cảm thấy ở đây tốt như vậy, hay là cậu ở lại luôn?”
Bị chẹn họng một câu Thích Mẫn Hạo cười.
“Tớ ở lại làm gì? Tớ không phải là chủ nhân của căn nhà này…” nói xong, ánh mắt anh ta di chuyển, cười tủm tỉm nhìn Kỳ Diệu, “Diệu Diệu em nói đúng không?”
Kỳ Diệu trừng mắt nhìn anh ta: Hỏi em làm gì?
Người đàn ông lơ đễnh, nhìn mắt hai tiểu tử tỏa sáng: “Mạc Du, Mạc Nhiên, các cháu cũng không mong chú ở chỗ này một đêm, đúng không?”
Mạc Nhiên nghe, nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó trả lời có bài bản hẳn hoi: “Chú Thích, chú có thể ngủ, nhưng mà chú chỉ có thể ngủ ở ghế sofa.”
Tiểu tử chỉ ghế salon bằng da thật cách đó không xa, ánh mắt nghiêm túc.
Ngụ ý, giường của cậu và anh trai, không có phần của chú Thích.
Thích Mẫn Hạo lúng túng.
“Vậy nếu như chị không có giường ngủ, các cháu sẽ mang giường nhỏ cho ba và chị sao?” một lát sau, con ngươi anh ta đảo một vòng, cố ý “Làm khó dễ” hai tiểu tử.
Hai anh em trầm tư suy nghĩ một lát, cuối cùng anh trai lên tiếng nói: “Bọn cháu sẽ nhường giường cho ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-dong-tam/3052927/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.