Edit: meowluoi
Kỳ Diệu bỗng chốc khẩn trương.
Trong nhà chỉ có mình cô và hai đứa bé năm tuổi, nếu thật sự là người đàn ông trai tráng thì… Hả?
Vừa mới suy nghĩ, cô liền phát hiện có cái gì đó không thích hợp lắm.
Thân ảnh thấp bé như thế… Ai da má ơi! không phải là một trong hai đứa bé sao?
Sợ bóng sợ gió một hồi Kỳ Diệu cô nương cảm thấy không còn gì để nói.
Là Mạc Du hay Mạc Nhiên đây? Hù chết cô.
Kỳ Diệu vỗ ngực một cái, dứt khoát chạy tới mở đèn phòng khách. Đèn treo tường mờ nhạt ấm áp, nhưng đêm hôm khuya khoắt đột nhiên sáng hẳn lên. Kỳ Diệu cứ tưởng rằng, đèn trong phòng đột nhiên sáng, bất kể là tiểu gia hỏa không ngủ được chạy đến dọa người, giờ phút này đều nên lên tiếng. Nhưng mà ngoài ý muốn, sau khi đèn sáng, trong phòng khách vẫn lặng yên không một tiếng động như cũ.
Kỳ Diệu không hiểu, quay đầu lại cẩn thận nhìn, đúng là tiểu tử kia, sao lại không lên tiếng chứ?
Khi cô định thần lại - - thật sao, ngủ trên ghế sofa mất rồi.
cô vội vàng chạy đến, bởi vì tiểu tử nhắm mắt lại cuộn mình, cô không có cách nào nói chính xác là Mạc Du hay Mạc Nhiên. Vừa định mở miệng gọi, cô nghĩ lại, vẫn nên vào phòng ngủ hai đứa bé nhìn thôi.
cô nhìn thấy giường ngủ nhỏ bên ngoài trống không, Mạc Nhiên đang nằm im, hai cánh tay không an phận để ra bên ngoài.
Người trong phòng khách kia chính là Mạc Du.
Kỳ Diệu bước nhanh quay về phòng khách, thầm nghĩ đứa bé này có phải ngủ mơ đi vệ sinh, sau đó điđến ghế sofa phòng khách nằm xuống. cô nhẹ nhàng khom lưng, rón rén ôm cậu vào lòng, đưa cậu về phòng ngủ.
Tiểu tử này rất nặng. Ừm, hai tháng nay cô đã chăm sóc bọn chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-dong-tam/3052886/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.