Sau khi thấy Phó Hằng cầm cây lau nhà, mặt bà ngoại anh tối sầm lại, “Sao con lại phải tự lau nhà?”
Bà Phó trông hơi đáng sợ, dù sao cũng đang Tết nhất, bà ấy lại là người lớn nên Diêu Linh không muốn ầm ĩ.
Nhưng vấn đề là bây giờ bà ấy đang nhằm vào cô, cô không tiện mở miệng vì thế chỉ có thể nắm tay Phó Hằng.
Diêu Linh thật sự không có nhiều kinh nghiệm trò chuyện với người lớn, kết hôn cũng không giúp cô tích lũy thêm bao nhiêu kinh nghiệm, vì bên nhà Phó Hằng, cha anh là người đứng đầu, cha anh lại không hề có ý kiến gì về cô nên những người khác cũng không dám khó dễ cô.
Cho nên Diêu Linh giờ đây thấy rất lúng túng.
Nhưng cô không thể để Phó Hằng nổi giận.
Phó Hằng nhìn Diêu Linh, sau đó hít một hơi thật sâu, nói với hai ông bà kia, “Có chuyện gì thế?”
Bà ngoại bước tới, ngồi xuống sô pha, “Con về nước không tới thăm chúng ta không nói, giờ Tết nhất cũng không tới, con định không nhận chúng ta nữa à?”
Phó Hằng gật đầu, sau đó nói, “Đúng vậy.”
Bà ngoại đâu ngờ Phó Hằng dám nói thế, mấy năm nay Phó Hằng đều ở nước ngoài, bọn họ ngại phiền phức nên không muốn tới đó tìm anh. Bây giờ là Tết, Phó Hằng đã trở về, thân thích bằng hữu đều nhắc tới đứa cháu ngoại này, nhưng chẳng ai ngờ anh lại chẳng thèm đến chúc Tết, làm bọn họ mất hết mặt mũi. Hơn nữa hai người nghe nói anh còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-dien-that-dung-kieu-em-thich/3065544/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.