Buối tối lúc đi ngủ, Phó Hằng có vẻ trầm lặng.
Diêu Linh vuốt ve mặt anh rồi hôn lên đó, “Này người đàn ông phía sau em ơi, có muốn đổi tư thế không?”
Phó Hằng không nói gì, chỉ ôm chặt cô, trong thâm tâm anh thấy rất khó chịu, chắc cô rất muốn có con, nhưng anh lại không thể cho cô một đứa bé khỏe mạnh.
Phó Hằng nhớ lúc anh còn nhỏ cảm xúc rất dễ bất ổn, nếu có thể thì anh không muốn con anh chịu khổ như thế.
Diêu Linh cảm nhận được sức mạnh của anh, cảm nhận được sự khó chịu của anh. Cô biết vì mắc bệnh này nên anh phải chịu rất nhiều tra tấn, cũng biết hiện nay anh vẫn phải đi khám định kì, uống thuốc đúng giờ dù anh luôn biểu hiện thật tốt trước mặt cô.
Anh không muốn cho cô biết nên cô luôn vờ như không biết.
Diêu Linh hôn tay anh, cô hiểu rõ anh.
“Chồng à, sinh con phải mang thai gần mười tháng, mấy tháng cuối chân chẳng những bị sưng phù mà còn bị chuột rút, muốn đứng cũng đứng không vững, nếu xui xẻo thì còn có thể bị khó sinh hoặc xuất hiện biến chứng, anh nỡ để em chịu đau đớn như vậy à?”
Phó Hằng ngẩn người, hình như anh chưa từng nghĩ tới chuyện đó.
Diêu Linh quay đầu, cô tin anh có thể nghĩ thông, hôn lên khóe môi anh, “Được rồi, ngủ thôi.”
Nhưng nửa đêm cô tỉnh giấc thì Phó Hằng không ở bên cạnh, Diêu Linh nhíu mày bò dậy, đi ra ngoài tìm Phó Hằng, sau đó cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-dien-that-dung-kieu-em-thich/3065540/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.