Diêu Linh hồi tưởng lại khi ấy.
Cô của ngày xưa không hề can đảm, vì lúc đó chị họ lúc nào cũng nói cô là ký sinh trùng, hơn nữa mấy người họ hàng khác còn thường xuyên hỏi có phải mẹ cô bỏ theo người khác không, nên tính cách cô nhạy cảm vô cùng.
Cô thích Phó Hằng, vì anh đến quán cô ăn cơm.
Ngày hôm ấy, cô nấu mì do bất cẩn nên bị bỏng, thím Hai mắng cô hậu đậu, không có tương lai, bảo cô đi rửa củ cải.
Thùng gỗ rửa củ cải đặt ngoài quán. Cô ngồi ở đó, vừa cố nén nước mắt vừa rửa củ cải, gió lạnh quất vào người rất khó chịu, cô còn phải nói với mỗi khách vào quán, “Chào mừng quý khách.”
Cả thế giới đều xám xịt, sau đó cô nghe thấy ai đó nói, “Cảm ơn.”
Đó là lần đầu tiên có người nói với cô hai từ đó.
Lúc ấy cô bất giác ngẩng đầu lên, trên mặt toàn là nước mắt.
Thiếu niên kia đứng ngược sáng nên cô không nhìn thấy mặt anh, chỉ cảm thấy giọng nói của anh thật dễ nghe.
Cô không thấy rõ mặt anh liền cúi đầu xuống, sau đó bị thím Hai mắng lại tiếp tục đi nấu mì mới thấy mặt anh.
Lúc ấy, anh tựa như ánh nắng rọi vào cuộc đời u ám của cô.
Anh vốn không làm gì, tựa như ánh nắng thật ra không cần làm gì nhưng thực vật cũng sẽ dựa vào ánh nắng mà quang hợp có được năng lượng.
Lúc ấy Phó Hằng đối với cô, chính là như thế.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-dien-that-dung-kieu-em-thich/3065520/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.