Trong lòng Diêu Linh cũng không dễ chịu chút nào, cô thầm nói với chính mình đây mới là lựa chọn tốt nhất, “Em mong anh hiểu rõ, em và anh giống nhau, em mong anh vui vẻ, mong anh sống tự do tự tại, đừng vì em mà cảm thấy khó chịu.”
Không có cô, anh sẽ không cần vì người khác nói nhiều mấy câu với cô mà khó chịu, cũng không cần phải chú ý giữ gìn hình tượng, có thể yên tâm là chính mình.
Trái ngược với sự bình tĩnh của Diêu Linh, Phó Hằng đưa lưng về phía cô, thật lâu sau mới mở miệng, nhưng chỉ nói một chữ, “Ừ.”
Diêu Linh ôm lấy anh, quý trọng khoảnh khắc này. Cô từng cảm thấy chỉ cần mình không để tâm đến bệnh của anh thì hai người có thể vui vẻ bên nhau cả đời.
Nhưng mọi chuyện chẳng đơn giản như vậy.
Diêu Linh thức trắng cả đêm.
Cô không biết Phó Hằng có ngủ không, nhưng cô có thể nghe được nhịp tim đều đặn của anh.
Khi tiếng đồng hồ báo thức vang lên, Diêu Linh rời giường, việc đầu tiên là làm cơm cho Đại Hắc Tiểu Hắc, sau đó hẹn giờ để nồi cơm điện nấu cháo ngao.
Tiếp theo là dọn dẹp hành lý.
Lúc trước cô đem đến không ít đồ, nhưng giờ dọn đi cô chỉ gói ghém quần áo và đồ chăm sóc da, nồi chảo chén dĩa đều để lại.
Lúc Diêu Linh dọn đồ rất khẽ khàng, Phó Hằng dường như còn chưa tỉnh.
Cô gói ghém xong hai va ly, sau đó nhìn Đại Hắc Tiểu Hắc, phân vân không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-dien-that-dung-kieu-em-thich/3065508/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.