Hai người lái siêu xe đi còn tài xế thì chạy xe điện. 
Lúc đến nơi, Diêu Linh thấy cảm giác hư vinh này như này cũng không tệ lắm, khó trách nhiều người thích đến thế. 
Diêu Linh nhận giao cơm cho ba tiệm và ghi chép lại cẩn thận. Công việc rất vất vả, nhưng đành chịu thôi, vì cô không chỉ làm người giao cơm đơn thuần mà còn gánh vác trọng trách của phóng viên nữa. 
Quan trọng nhất là, thời gian tiếp xúc của cô với chủ tiệm chưa bao lâu, Diêu Linh đành phải đợi thêm. 
Quan hệ của Diêu Linh với khách hàng không tệ lắm, chắc do cô luôn tươi cười khi nói chuyện, người lại xinh đẹp nên không ít khách khi đặt cơm còn yêu cầu rõ phải để chị gái xinh đẹp đi giao cơm. 
Có chủ tiệm còn nói giỡn: “Cô đẹp như vậy mà đi giao cơm thì phí quá, cô có bao giờ tính làm diễn viên hay tìm việc khác không?” Dù sao đưa cơm cũng là việc tay chân thuần túy. 
Một người đẹp như vậy thì vào siêu thị làm nhân viên bán hàng chắc chắn sẽ nhẹ nhàng hơn đi giao cơm nhiều. 
Diêu Linh nắm lấy tay Phó Hằng, “Không đâu, tôi rất thích công việc này.” 
Diêu Linh cảm thấy Phó Hằng hơi mất hứng. Lúc đi ra, Phó Hằng có vẻ trầm tư hơn trước nhiều. 
Diêu Linh nghĩ ngợi một thoáng rồi đến cửa hàng gần đó mua một cái khẩu trang. 
Cô vừa đeo lên đã bị Phó Hằng tháo xuống, ánh mắt anh phức tạp, “Em không cần làm vậy đâu.” 
Diêu Linh kéo anh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-dien-that-dung-kieu-em-thich/3065502/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.