Diêu Linh nhiệt huyết bừng bừng ngồi soạn kế hoạch. Chuyện này có thể xem như một bước ngoặt lớn trong đời Diêu Linh, trước kia cô vẫn đắn đo có nên từ chức tách ra làm riêng không, nhưng dùng dằng mãi chưa quyết định được, vừa hay chuyện lần này giúp cô hạ quyết tâm.
Diêu Linh làm lại bản kế hoạch khác, dù cô không phải là thiên tài gì cũng làm được, nhưng dù sao cô cũng là một nhân tài có thể tiến lên tuần tự từng bước nếu có kế hoạch chu toàn.
Cô ngồi trước máy tính, bắt đầu lách cách gõ chữ, nhà có hơi người thật là một trải nghiệm tuyệt vời khiến lòng cô càng thêm hăng hái.
Viết một hồi, Diêu Linh chợt nhận ra một vấn đề, Phó Hằng không có chuyện gì để làm, như vậy không tốt, nhàn cư vi bất thiện, hơn nữa tình trạng của anh còn đặc biệt như vậy.
Chuyện Phó Hằng đến nhà Diêu Linh… Không đúng, phải là chuyện Phó Hằng ở nhà Diêu Linh mà cha anh không nói năng gì cô cũng không nghĩ ngợi sâu xa.
Cô không vì cha của Phó Hằng đem hết đồ đạc của anh đưa đến đây mà xem thường anh.
Dù sao Phó Hằng chính là Phó Hằng, cô quay đầu, “Thưa ông Đại Thụ, ông có muốn hợp tác với tôi không?”
Phó Hằng gật đầu, đưa ví tiền cha anh mang từ trung tâm tâm thần ra, đây là ví tiền trước kia anh cho Diêu Linh nhưng cô lẳng lặng trả lại cho anh.
Lúc anh đưa ví cho Diêu Linh khiến cô có cảm giác như gã trai nghèo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-dien-that-dung-kieu-em-thich/3065477/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.