Trong mấy ngày kế tiếp, Diêu Linh và Phó Hằng ngồi xem mọi người luyện tập cho tiết mục biểu diễn.
Chậc…. Chậc……..
Nếu so với mấy tiết mục này, Diêu Linh cảm thấy tiết mục “Hô hấp” của bọn cô vẫn có khả năng đoạt giải không chừng.
Ví dụ như anh trai rất thích hát dân ca sẽ biểu diễn tiết mục kinh kịch.
Anh ta đang vung tay áo lên, dùng chất giọng the thé hát, “Một thoáng tận lực che giấu nỗi đau thất tình, đau đớn xót xa lệ đẫm vạt áo…..”
Thật ra tuy anh ta là bệnh nhân nhưng vẫn còn chút ý thức.
Bên kia thì có hai bệnh nhân khác đang tập hát, “Em là quả táo nhỏ của anh, yêu em bao nhiêu cũng không đủ!”
Phó Hằng ngồi cạnh lén kéo tay cô.
Diêu Linh quay đầu, Phó Hằng húng hắng ho, có chút mất tự nhiên nói, “Chúng ta cũng nên luyện tập hô hấp một chút đi.”
Diêu Linh cảm thấy trông anh bây giờ rất dễ thương, “Luyện như thế nào?”
Hôm nay trời nắng đẹp, gió lao xao, Đại Thụ ngồi cạnh bị hỏi chẳng biết đáp lời thế nào. Vì thế, anh lại xài kỹ năng quen thuộc của mình, đó là lúc không biết nên nói gì hoặc lúc muốn nói quá nhiều thứ, liền giả bộ lạnh lùng.
Dù sao Linh Linh cũng rất thích nhìn anh như vậy.
Bây giờ Diêu Linh đâu giống thiếu nữ mới yêu ngày xưa, giờ cô là diễn viên chuyên nghiệp.
Diêu Linh nhìn dáng vẻ lạnh lùng của anh, nhìn gió thổi qua mặt anh, nhìn ánh nắng xuyên qua kẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-dien-that-dung-kieu-em-thich/3065437/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.