Dù sao cũng là lá cây làm chứ không phải cô, nên Diêu Linh cực kỳ bình thản nắm tay mối tình đầu.
Diêu Linh nói xong thì quay đầu nhìn người đứng cạnh, sườn mặt anh vẫn đẹp như xưa, lại còn rất bình tĩnh.
Bình tĩnh đến mức như biến thành cái cây thật luôn, trừ bàn tay trái đang nắm lấy tay cô.
Diêu Linh: “…..”
Lúc này mấy người khác cũng lục tục đăng ký tiết mục.
Vì viện trưởng tỏ ý nếu tiết mục nào đạt giải Nhất sẽ được thưởng năm nghìn tệ nên những bệnh nhân không phát bệnh, đương nhiên muốn giành lấy khoản tiền này cho người nhà của mình.
Dù họ đã bị bỏ rơi nhưng vẫn quan tâm đến người nhà, vì ngoại trừ điều đó họ chẳng còn biết bám víu gì để sống tiếp. Suy cho cùng ai mà chẳng cần hy vọng để sống chứ.
Diêu Linh nghe ông ta nói thế thì muốn biến thành bông hoa ăn thịt người thật luôn, sao ông không nói sớm chứ? Nếu nói sớm thì cô chắc chắn sẽ vứt bỏ tâm hồn thuần khiết không tì vết để ca hát khiêu vũ, làm gì cũng không ngại.
Giờ thì….. phải diễn cảnh hô hấp.
Diêu Linh nghĩ, lúc đó hai người họ mang hai cái ghế lên sân khấu chẳng làm gì chỉ ngồi đó, phía dưới là một đám bệnh nhân tâm thần.
Nếu muốn được giải Nhất e rằng quá khó.
Bỏ đi, dù sao bây giờ lương cô cũng cao, không nên để tâm đến năm nghìn tệ làm gì, bình tĩnh nào, bình tĩnh nào!
Phó Hằng nhận ra cảm xúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-dien-that-dung-kieu-em-thich/3065433/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.