Lúc này, Phó Hằng nói, “Em nhìn đi, tay này cũng có này.”
Sau khi vén tay áo lên, cánh tay kia cũng có dòng chữ, “Nếu rất phấn khích nói lảm nhảm là đang lên cơn, phải mau chóng uống thuốc.”
Phó Hằng nhìn dòng chữ, vẻ mặt suy sụp hẳn, hoảng loạn nói, “Bây giờ anh đang….. anh đang nói lảm nhảm, anh có rất nhiều chuyện muốn nói, anh lại lên cơn rồi….”
“Đúng thế, đột nhiên anh nói nhiều như vậy chắc chắn là đang lên cơn, Linh Linh không thích nam sinh nói nhiều…… nói nhiều trông sẽ không lạnh lùng nữa…..”
Nói xong anh liền buông tay Diêu Linh ra, chạy tới gối đầu, tìm thuốc rồi ngoan ngoãn uống ngay.
Diêu Linh thấy cảnh này thì lòng đau nhói như bị kim châm, cô thà lúc gặp lại nhau anh đang trái ôm phải ấp, có người yêu mới, hay biến thành một lão già bụng phệ cũng không muốn thấy anh khó chịu như thế.
Sau khi uống thuốc, Phó Hằng lại ôm lấy cô, nhét cả người cô vào chăn.
Trên người Phó Hằng có mùi hương rất thoải mái, cơ thể anh lại ấm áp. Diêu Linh vùi đầu vào ngực anh, lòng bùi ngùi đến lạ.
“Linh Linh, Linh Linh à….. Hình như anh lại lên cơn rồi……. làm sao bây giờ? Anh lại lên cơn rồi…..”
“Đừng sợ, đừng sợ, em cũng bị bệnh, chúng ta có thể từ từ chữa bệnh cùng nhau.” Diêu Linh đáp lại, cầm lòng không đặng mà òa lên nức nở.
Cô không hề biết chuyện này.
Cô từng tưởng tượng, sau khi anh ra đi, ở đất nước xa lạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-dien-that-dung-kieu-em-thich/3065429/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.