Diêu Linh ngồi xổm dưới trăng, ngáp một cái, thấy hơi uể oải. Tới tuổi này, rốt cuộc cô không thể làm một thiếu nữ có thể thao thức đến mất ngủ vì tình yêu nữa, cô già rồi.
“Tôi đi ngủ đây. Loài hoa bọn tôi mà không ngủ thì sẽ bị rụng cánh…… Đại thụ như anh cũng nên đi ngủ đi, nếu không sẽ bị rụng lá đó, chúng ta ngày mai lại cùng nhau quang hợp tiếp được không?” Diêu Linh vừa ngáp vừa nói.
Sau lần đầu thả lỏng trước mặt Phó Hằng, về sau cô cũng không còn ngại ngùng gì nữa. Vậy cũng tốt, ai cũng điên như nhau, không cần phân vân xem đối phương bây giờ có bạn gái không, cũng không cần so đo những chuyện đã qua.
Diêu Linh vừa nói vừa dỗ dành Phó Hằng. Cô từng đến bệnh viện tâm thần chính quy nên biết bệnh nhân tâm thần cần nhất là dỗ dành nên cô nhỏ nhẹ dỗ anh, “Anh xem lá cây của anh xanh mướt chưa này, không được để rụng, rụng nhìn rất xấu xí, nên giờ mình đi ngủ nha?”
Diêu Linh vừa dỗ vừa kéo anh về phía giường. Dưới ánh trăng, ánh mắt anh trông rất minh mẫn khiến cô hơi sửng sốt rồi dời mắt đi.
Đợi Phó Hằng lên giường, Diêu Linh mới quay lại giường mình.
Sau khi nằm xuống, cô cũng không thấy mệt mỏi nữa. Trong bóng đêm tĩnh lặng, Diêu Linh mở miệng nói, “Loài đại thụ các anh đều không thích nói chuyện sao?”
Phó Hằng nghe cô nói, sau đó đáp: “Ừ.”
Cô cũng từng hỏi anh như thế, sau đó nói: Không sao,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-dien-that-dung-kieu-em-thich/3065400/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.