Edit: OnlyU
“Con một, vị thành niên, vừa hoàn thành kỳ thi đại học, hiểu chuyện, hiếu thảo, chỉ mới trải qua một phần năm cuộc đời.” Trần Tiệp thổn thức: “Dù là tức giận ngút trời cũng không cần phải giết người, mâu thuẫn không giải quyết được có thể báo cảnh sát, để bên thứ ba tham gia hòa giải có phải tốt không?”
Quý Thành Lĩnh nói: “Máu nóng bốc lên đầu sẽ khiến người ta mất lý trí.”
Trần Tiệp: “Tôi có thể tưởng tượng mâu thuẫn chính là thu thêm mấy đồng tiền xe.”
Quý Thành Lĩnh: “Cô đoán sai lòng tham của tài xế xe chui rồi, có vài xe chui thu hơn mấy trăm ngàn tiền xe. Không thể khinh thường bản lĩnh nhìn đồ ăn hạ đũa của họ, đặc biệt còn thích kéo bè kết phái.”
Trần Tiệp nói: “Tôi đã xem báo cáo điều tra, giáo viên và bạn học của Cát Hướng Địch đều nói cậu ta có thành tích ưu tú, là người cởi mở có chí cầu tiến, thích giúp đỡ người khác. Vả lại Cát Hướng Địch mới 17 tuổi, một người vị thành niên được mọi người đánh giá tốt sẽ vơ vét tài sản của khách? Mà còn đòi tiền cao đến nỗi kích thích hung thủ giết người? Tôi thấy không giống mâu thuẫn vì tiền bạc, dù là tranh chấp vì tiền cũng chưa chắc là Cát Hướng Địch.”
Quý Thành Lĩnh: “Ý của cô là người khác tranh chấp tiền bạc với hung thủ, Cát Hướng Địch bị liên lụy? Cô nghĩ ông Cát tranh chấp với hung thủ, hung thủ trả thù nên giết Cát Hướng Địch? Đó là lên kế hoạch giết người, không phù hợp đặc trưng kích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-den-tu-vuc-sau/574436/quyen-4-chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.