Edit: OnlyU
Cửa nam đại học Việt Giang.
3 giờ 57 phút chiều.
Trước cửa nam là đường lớn, bên trái con đường là vỉa hè và các nhà lầu san sát. Tầng một cơ bản là cửa hàng nhỏ, đa số là quán ăn, thứ hai là cửa hàng hoa và tiệm thuốc.
Ở bên trái ngã tư đường là một tiệm trà sữa gia đình, nằm ở góc đông nam của cửa hàng tiện lợi.
Vệ Mạn Quân mặt mày tiều tụy, lông mày cau chặt, liếc mắt nhìn là có thể nhận ra vẻ lo lắng trên gương mặt bà. Bà đi vòng vòng trên đường, đi tới đi lui nhiều lần trước tiệm trà sữa, dừng vài giây trước cửa hàng tiện lợi, sau đó bà đẩy cửa bước vào.
“Xin chào quý khách.”
Nhân viên thu ngân của cửa hàng tiện lợi ngẩng đầu nhìn thấy Vệ Mạn Quân, bất đắc dĩ nói: “Sao lại là dì nữa? Cháu thật sự không thể cho dì xem video của camera giám sát. Nếu ai đến cũng nói một câu như vậy thì còn gì là riêng tư nữa? Camera giám sát của chúng cháu không thể tùy tiện cho người khác xem.”
Vệ Mạn Quân nói: “Tối qua tôi đánh rơi một vật rất quan trọng ở đây, thật sự rất quan trọng, đã bị người ta nhặt đi rồi. Tôi muốn xem người kia đi đâu, ngoại hình thế nào, tôi thật sự không nhớ nổi dáng vẻ của bà ấy.”
Nhân viên thu ngân đáp: “Mất đồ thì nên báo cảnh sát. Vậy đi, dì đến đồn báo cảnh sát, cảnh sát nói muốn xem băng ghi hình thì cháu lập tức cho mọi người xem, có được không?”
Vệ Mạn Quân run run
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-den-tu-vuc-sau/574388/quyen-2-chuong-44.html