“Mấy con búp bê này được đặt trong tủ kính có khóa điện tử, một là phải có vân tay của Tống tiên sinh, hai là phải có thẻ từ của gã mới mở được. Ngày mai gã sẽ đến đây, em sẽ nghĩ cách lén lấy con búp bê đó.”
Thẻ hội viên Lâu Cát đưa cho Lý Toản đã được sửa đổi, quá thời gian sẽ bị phát hiện điểm bất thường, hắn cũng chậm trễ ở đây quá lâu rồi.
Lý Toản suy tư một lúc, cuối cùng đồng ý sắp xếp của Trương Vân.
Trương Vân cười khổ: “Có lẽ anh không nhận thức được, nhưng lúc nãy khi anh cam đoan với em, trong vô thức chỉ nói “cô ấy” mà không phải là “bọn họ”, anh chỉ nói sẽ bảo vệ chị em, vô thức loại trừ cha mẹ em.”
Trương Vân thật sự… cực kỳ thông minh.
Phản ứng của Lý Toản đã nói cho cô biết đáp án, Trương Vân cúi thấp đầu, giống một con hạc chết: “Đi nhanh đi.”
Lý Toản nhìn hình bóng cô thật lâu, sau đó bước nhanh rời đi, trở lại bộ hậu cần dưới tầng hầm, hội hợp với Triệu Nhan Lý.
“Thế nào? Có nguy hiểm không? Con mẹ nó trái tim tôi muốn nhảy ra ngoài luôn.” Triệu Nhan Lý hạ giọng: “Có tìm được chứng cứ nào có thể đập tan dòng nữ không?”
Lý Toản không trả lời mà hỏi: “Mai có thể quay lại đây không?”
Triệu Nhan Lý: “Không thể. Có điều lần trước đã nói sẽ giúp anh tìm một công việc hậu cần, đã tìm được rồi, 4 giờ chiều mai tới làm.”
“Biết rồi.” Nhận được câu trả lời chắc chắn, Lý Toản không nói quá nhiều, rất nhanh làm xong công việc rồi rời đi.
Xe tải nặng lái qua quán cà phê, chị gái của Trương Vân đứng ở ven đường nhìn chằm chằm về phía dòng nữ, mấy giây sau mới xoay người đi làm việc.
***
Khu nhà cấp cao, vịnh Repulse.
*Vịnh Repulse hay Tsin Shui Wan là một vịnh ở phía nam của đảo Hồng Kông, nằm ở quận phía nam, Hồng Kông. Đây là một trong những khu dân cư đắt đỏ nhất trên thế giới. Tên của nó xuất phát từ một trận chiến thế kỷ 19. Vào năm 1841, nó được sử dụng làm căn cứ của hải tặc, sau đó chúng bị quân đội Anh đẩy lùi. Và tên của nó được đặt theo tên của chiếc tàu chiến Anh gọi là HMS Repulse.
7 giờ 20 phút tối.
Lý Toản ấn chuông cửa một căn hộ sang trọng, cánh cửa được Trình Bắc mở ra: “Chỉ còn chờ một mình anh.”
Trong phòng khách có Hoắc Văn Ưng và Giang Hành, còn có một ông lão híp mắt cười, thoạt nhìn hiền lành kỳ thật khí chất giang hồ rất nặng.
Ông lão rướn cổ nhìn ra cửa: “Tại sao lại “chỉ còn một mình”? Đằng sau không có cô gái nào hả?” Ông phát hiện đúng là không có cô gái nào bèn quay đầu hỏi Giang Hành: “Không cần phải che giấu như thế, bỏ qua cơ hội lần này là rất khó gặp mặt lần sau. Chẳng lẽ bạn gái cháu nhát gan, sợ chú dọa sợ người ta? Mấy năm nay chú tu thân dưỡng tính, vừa luyện thư pháp vừa tu Phật, khí chất đã thay đổi nghiêng trời lệch đất rồi.”
Giang Hành gác chéo chân, ngồi một bên sô pha, khuỷu tay phải gác lên tay vịn, y nghe vậy cười cười: “Câu cuối cùng không dám gật bừa.” Sau đó y vỗ vỗ lên vị trí bên cạnh, ý bảo Lý Toản qua đó: “Ai nói cậu ấy nhát gan? Chú không nhận ra chỉ có thể tự trách bản thân chú không nhạy bén, không trách người khác được.”
Lý Toản ngồi xuống cạnh Giang Hành, y lập tức cầm tay hắn, làm ra vẻ như vậy mà còn không nhìn ra thì đúng là IQ có vấn đề.
Ông Trần im lặng thật lâu, cuối cùng lặng lẽ nói: “Thảo nào khi cháu bắt đầu dậy thì, bên cạnh không có người phụ nữ nào, chú và các chú bác của cháu còn lo lắng không biết cháu có vấn đề gì hay không, mỗi tháng đều quy định cháu kiểm tra sức khỏe đầy đủ các mục. Thì ra không phải nguyên nhân cơ thể, là vấn đề xu hướng tình dục.”
Giang Hành nói: “Bây giờ chú biết rồi, sao chưa lấy quà gặp mặt?”
Ông Trần không được tự nhiên, do do dự dự một lúc, cuối cùng thở dài, thẳng thắn lấy một bao lì xì thật dày đưa cho Lý Toản.
Hắn nhướng mày, liếc mắt nhìn Giang Hành.
Y kề tai nói nhỏ với hắn: “Bậc cha chú trong nhà, họ Trần.”
Lý Toản nhận tiền lì xì: “Cám ơn chú Trần.”
Giang Hành giới thiệu sơ lược hai bên, lúc này Lý Toản mới biết thân phận của chú Trần rất trâu bò, đương gia đàm phán của Tân Ký, cha và con trai của chú Trần có quan hệ mật thiết với Giang thị, tin được.
Con trai của chú Trần là bạn của Giang Hành, mấy năm trước gặp tai nạn qua đời, Giang Hành bèn thay bạn thân chăm sóc chú Trần, thường xách quà đến nhà thăm, hiện tại y có bạn đời, dẫn đến cho ông biết cũng là chuyện đương nhiên.
“Cảnh sát hình sự? Cảnh sát hình sự không tồi, phúc lợi tốt, có ngũ hiểm nhất kim, tuy bận rộn một chút nhưng người trẻ tuổi mà, sự nghiệp làm trọng.” Đây là phản ứng của ông sau khi biết nghề nghiệp của Lý Toản, rất tán thưởng.
“Nói đi nói lại, gọi chú đến đây không chỉ để gặp bạn trai cháu đúng không?”
“Không thể gạt được chú…” Giang Hành cười hỏi: “Có tin tức gì của Triệu Vĩnh Gia không?”
“Nghĩ sơ cũng biết cháu muốn hỏi chuyện này, người không còn nữa rồi.” Ông Trần trở nên nghiêm túc: “7 giờ 30 phút sáng nay phát hiện thi thể, vớt từ dưới biển lên, lỗ máu trên huyệt Thái Dương chính là vết thương trí mạng, bị người ta bắn chết.”
Lý Toản hỏi: “Ai giết hắn ta?”
“Triệu Vĩnh Gia hợp tác với Đao Ba Anh bang Hào Mã, truyền khắp nơi rồi, hắn ta có một số hàng độ tinh khiết rất cao, định giá 200 triệu, mọi người nghĩ không thỏa đáng, cuối cùng Đao Ba Anh vẫn hỗ trợ tìm được người mua Thái Lan, kết quả bị đen ăn đen.”
Giang Hành hỏi: “Không phái người theo dõi Triệu Vĩnh Gia sao?”
Ông Trần đáp: “Người của chúng ta bị cắt đuôi trước khi hắn ta giao dịch. Các cậu có muốn xem ảnh chụp mấy người Thái Lan không? Chú có hồ sơ.”
Giang Hành vuốt ve mu bàn tay Lý Toản: “Không cần đâu, bọn chúng không phải chủ mưu.”
Lý Toản nhìn qua, y chủ động nói cho hắn biết: “Bên Việt Giang có tin tức, Dữu Hồng Anh bị tấn công, viên đạn sượt qua gáy, cấp cứu đến nay vẫn chưa tỉnh.”
Lý Toản chợt hiểu, ngoại trừ Tống tiên sinh, còn ai có thù sâu oán nặng với Dữu Hồng Anh?
Triệu Vĩnh Gia vừa để lộ tin tức bên này, bên kia Dữu Hồng Anh lập tức bị trả thù, rất rõ ràng bang Hào Mã, Đao Ba Anh và Tống tiên sinh có quan hệ rất sâu, rất có thể còn là tay chân tai mắt của Tống tiên sinh.
“Khắp nơi truyền tin Triệu Vĩnh Gia tìm người mua hàng, cũng biết số hàng đó trị giá 200 triệu, ai lại không động lòng? Tôi đoán Triệu Vĩnh Gia bị người khác theo dõi toàn bộ quá trình từ khi thả tiếng gió đến lúc giao dịch, kể cả chuyện hắn ta bị đen ăn đen. Nếu người Thái Lan không đạo nghĩa, những người khác càng không đạo nghĩa, ai giết bọn chúng cướp hàng vào tay, người đó liền có được 200 triệu từ trên trời rơi xuống, tôi không tin bọn chúng không động lòng.” Lý Toản phân tích.
Ông Trần tán thưởng nhìn Lý Toản: “Cháu nói không sai. Ba giới trắng – đen – xám ở Hong Kong đều đang nhìn chằm chằm bọn Thái Lan này, hiện giờ hàng trong tay bọn chúng rất khó giải quyết, trong lúc nhất thời không có cách nào khác bán ra, kẻ chủ mưu cũng không thể chủ động đến lấy. Vì một khi hiện thân thì thân phận của kẻ chủ mưu sẽ bị lộ.”
Lý Toản nói: “Tìm thêm người ngăn chặn bọn Thái Lan, tiết lộ tung tích của bọn chúng, nhưng phải bảo đảm hàng trong tay chúng không bị mất.”
Hoắc Văn Ưng lên tiếng hỏi: “Dụ rắn ra khỏi hang?” Hắn gõ bàn: “Tống tiên sinh rất xảo quyệt và nhẫn nại, gã sẽ nhìn ra đó là một cái bẫy.”
Lý Toản đáp: “Trong trường hợp bình thường, gã sẽ kiên nhẫn làm Lã Vọng buông cần, nhưng hiện giờ đang là thời điểm mấu chốt, kế hoạch của gã không được phép có bất cứ sai sót nào, bất kỳ khâu nào trong kế hoạch bị thất bại hoặc kéo dài thời gian càng lâu càng làm gã bất an lo lắng. Đương nhiên chuyện này không đủ để kích thích gã tự rối loạn, quan trọng hơn là gã rất tự tin.”
“Hai mươi mấy năm qua Tống tiên sinh chơi đùa người ta trong lòng bàn tay, nhiều lần khiêu khích cảnh sát, khiêu khích uy nghiêm một quốc gia, lần nào cũng thoát chết, vô số lần thành công đã giúp gã rèn luyện ra một trái tim vô cùng tự tin. Thứ hai, thế lực của Tống tiên sinh trải rộng Hong Kong, như gốc cây già cắm rễ khắp nơi, dù không may bị lộ diện thì thế lực của gã cũng sẽ nhanh chóng giải quyết phiền phức cho gã. Đây chính là nguồn gốc sức mạnh khiến gã tự tin tuyệt đối.”
“Cho nên Tống tiên sinh càng lúc càng không kiêng dè gì nữa.”
Giang Hành lên tiếng: “Không phải không có lý.”
Lý Toản nói tiếp: “Bây giờ chúng ta tổng hợp tất cả tin tức, dần dần đập tan mục đích của Tống tiên sinh.”
Hoắc Văn Ưng nói: “Triệu Vĩnh Gia đã chết, hàng bị mất, bang Hào Mã tạm thời thoát khỏi sự kiện này, nhưng bọn chúng vẫn buôn thuốc phiện, tài năng lộ rõ. Không biết Hòa Ký thật sự đổi lão đại hay là nội bộ thực sự rối loạn, bị bang Hào Mã cướp không ít địa bàn, vậy mà vẫn chưa trả đòn. Lão đại tiền nhiệm của Hòa Ký là Phật Thủ Văn mượn tập đoàn Hướng Dương của tôi làm vỏ bọc, chuẩn bị biến thành doanh nhân, dùng các thủ đoạn từ thiện tham gia tranh cử. Bang Hào Mã càng ngày càng càn rỡ, gây ra rất nhiều cuộc bạo loạn với tầng lớp dân chúng thấp nhất, khiến thời gian gần đây cảnh sát phải nhiều lần ra quân.”
“Hai giới hắc bạch bị quậy tung, một vài cảnh sát nằm vùng còn bị tìm ra chém, mâu thuẫn hai bên tăng cao, thường xảy ra ẩu đả chém người ngoài đường, truyền thông nhiều lần đưa tin, còn thêm mắm dặm muối, dùng từ nhìn thấy mà giật mình, nhắm thẳng vào chính quyền Hong Kong, ẩn ý ám chỉ quản lý đời sống nhân dân và trị an ngày càng kém, cộng thêm tranh luận về dự thảo lấp biển tạo đất ngày càng gay gắt, hai chuyện song song, thảo luận, đối lập, càng ngày càng nghiêm trọng, sợ rằng sẽ có biến động.”
Ông Trần chỉ ra: “Nếu chú không đoán sai thì Hòa Ký cũng có tham dự trong đó.”
Hoắc Văn Ưng đáp: “Là cháu kéo dài thời gian. Cháu dùng tập đoàn Hướng Dương đổi lấy vị trí nguyên lão trong Hòa Ký, can thiệp vào hành động nội bộ của bang hội, ngăn cản một vài hành động của bang Hào Mã, bằng không bọn chúng thật sự có thể làm ra mấy chuyện cướp đốt giết h.i.ế.p ngoài đường.”
Lý Toản cau mày: “Sao lại loạn đến cỡ này?”
Lúc này Trình Bắc mở miệng: “Tôi cho rằng những hành động nhằm gây ra bạo loạn không chỉ nhằm vào chính quyền Hong Kong và dự thảo lấp biển tạo đất, mà còn có mục đích làm suy kiệt lực lượng cảnh sát.”
“Suy kiệt lực lượng cảnh sát?” Ông Trần hơi ngờ vực.
Lý Toản lại tán thành: “Nếu như muốn gây ra bạo động lớn, tốt nhất là sụp đổ hệ thống cảnh sát trước tiên.” Hắn quay đầu hỏi Giang Hành: “Anh tra được gì rồi?”
“Đám phú thương Hong Kong thuyết phục anh phản đối dự thảo lấp biển tạo đất, chỉ muốn mượn dự thảo này tăng giá nhà đất, khi đó anh không tỏ thái độ rõ ràng.” Giang Hành nghĩ đến chuyện gì đó bèn nói: “Lúc đó anh còn chứng kiến một vụ cướp, dẫn đến sự cố giẫm đạp.”
Lý Toản ngập ngừng: “… Cướp tiệm kim hoàn?”
Giang Hành nghe vậy ngồi thẳng: “Sao hỏi vậy?”
“Tên cướp bị Lâu Cát diệt khẩu.”
“Thảo nào.” Giang Hành giải thích: “Cùng hôm đó có sinh viên đại học Hong Kong biểu tình phản đối dự thảo lấp biển tạo đất, vì vụ cướp gây ra sự cố giẫm đạp, thương vong vô số, mâu thuẫn tăng cao, truyền thông tạo thế nói là cảnh sát không đủ năng lực, không giữ kỷ luật, không bắt được tội phạm… Nói ngắn gọn chính là kích động quần chúng phẫn nộ, hai ngày nay đều có người ngồi biểu tình ở Sở Cảnh Vụ.”
Lý Toản như có điều suy nghĩ: “Xem ra dù là phương diện nào xảy ra chuyện cũng đều nhằm vào dự thảo lấp biển tạo đất và làm suy kiệt lực lượng cảnh sát.”
Trình Bắc nói: “Suy kiệt lực lượng cảnh sát sau khi phải huy động cảnh sát trấn áp “bạo loạn”, dự thảo lấp biển tạo đất tương ứng với giá nhà đất, chính xác hơn là nhằm vào tài chính.”
Trình Bắc nhìn Lý Toản và Giang Hành: “Tôi không biết tin tức của hai người có nhiều hơn chúng tôi hay không, nhưng Giang tiên sinh chủ động tiếp cận phú thương Hong Kong ít nhiều có thể nói rõ một việc. Tôi không hiểu rõ về tài chính, tập đoàn Hướng Dương chính là quái vật tài chính hoàn chỉnh chúng tôi không xử lý nổi, cho nên chuyện này đành nhờ anh đối phó, chúng tôi không hỏi tới. Nhưng ít ra có thể nói cho chúng tôi biết vụ làm suy kiệt lực lượng cảnh sát là thế nào không?”
Tin tức chưa được chia sẻ hết với nhau, không phải Lý Toản không tin vào quyết tâm trả thù của Trình Bắc và Hoắc Văn Ưng, hắn chỉ lo lắng bọn họ bị cảm xúc chi phối, bị thù hận sai khiến, làm hỏng kế hoạch.
Lý Toản cụp mắt suy nghĩ một lúc, cuối cùng thẳng thắn nói: “Tôi nghi ngờ bạo loạn có liên quan đến Dòng nữ thánh Maria.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]