Chương trước
Chương sau
Trình Khả Y chỉ về phía Dữu Hồng Anh, Hoắc Văn Ưng và Trình Bắc cũng bị lôi ra ngoài, ba người hơi lảo đảo một chút mới đứng vững. Dữu Hồng Anh đứng phía sau bên trái, được Hoắc Văn Ưng và Trình Bắc che chắn nửa người.

Lý Toản nheo mắt, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Hoắc Văn Ưng và Trình Bắc, sau đó liếc mắt nhìn Trình Khả Y.

Hoắc Văn Ưng nắm cổ tay Trình Bắc, kéo y ra phía sau bảo vệ, đứng thẳng nói: “Chúng tôi đồng cảm sâu sắc với cảnh ngộ của các người, thế nhưng chúng tôi không biết rõ vụ án Hồng quán Thanh Sơn, chưa từng tham gia hãm hại các người. Chúng tôi là người Hong Kong. Tập đoàn Hướng Dương còn chưa đủ tư cách tham gia công trình Thanh Sơn năm năm trước.”

Kiểu tóc của hắn đã bị rối do xô đẩy ban nãy, khiến hành động giải thích của hắn càng giống giả vờ bình tĩnh, ai nhìn vào cũng cảm thấy bọn họ vô tội.

“Năm năm trước… Tôi và anh tôi vẫn còn vị thành niên, không chủ trì đại sự gia tộc, vẫn còn đang học ở nước ngoài, chưa từng đến thành phố Việt Giang, dù là người lớn làm sai cũng không tính lên đầu chúng tôi.”

Trình Khả Y nhìn hắn chằm chằm: “Cha mày tên là Hoắc Cảnh Sơn?”

Hoắc Văn Ưng: “Đúng.”

Trình Khả Y nói tiếp: “Lão ta không phải người tốt lành gì, thế mà lại có danh tiếng không tồi trong đám gái điếm. Thật buồn cười, tú ông quận lớn nhất lại được tung hô.”

Hoắc Văn Ưng thái độ đúng mực: “Mở cửa làm ăn, các cô gái muốn kiếm miếng cơm, cha tôi cung cấp công ăn việc làm, nói cho cùng vẫn là làm ăn giao dịch sòng phẳng, chưa nói tới ai hãm hại ai. Trước đây các cô gái muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, cho dù có thiếu nợ vợ con bị bán, cha tôi cũng cố hết sức quan tâm chăm sóc… Dù sao không phải làm từ thiện, kẻ thật sự có tội chính là tầng lớp trên hãm hại họ, là chính quyền, là sóng thần tài chính, bao gồm cả người thân của họ, những kẻ hút máu, bán xác thịt của họ.”

“Ăn nói giỏi lắm.” Trình Khả Y cười nói: “Như lời mày nói, nếu tao muốn truy cứu tới cùng thì không biết phải giết bao nhiêu người, nhưng tao cũng không muốn truy cứu việc cha mày làm dẫn mối ở Hong Kong. Tao chỉ muốn biết, trong trung tâm tắm rửa đầu tiên ở đường Bát Lan của cha mày, phụ nữ trong đó mua từ đâu?”

Hoắc Văn Ưng biến sắc, ấp úng một lát mới như tìm được sơ hở, mở miệng nói: “Cha tôi mở trung tâm tắm rửa đầu tiên vào năm 2005, cùng năm Hồng quán Thanh Sơn vừa thành lập, còn đang trong giai đoạn vừa khai trương, nói khó nghe một chút, Hồng quán đang rất thiếu tài nguyên, dù cha tôi muốn mua cũng không mua được. Huống hồ ai cũng biết đường Bát Lan là nơi thế nào, căn bản không thiếu người.”

“Không thiếu sao?” Trình Khả Y cười nhạo, ngay giây sau mặt lạnh nói: “Cha nợ con trả, mỗi người lấy một cánh tay của mày, hay là lấy một tay một chân?”

Hoắc Văn Ưng mặt mày âm trầm: “Các người định đổ món nợ không bằng không chứng lên đầu tôi?”

“Nếu có cơ hội, mày nên đi đến mộ cha mày mà hỏi, xem lão ta có ý tốt báo mộng giải đáp câu hỏi của mày hay không.” Cô nói xong lập tức đi xuống sân khấu ép Hoắc Văn Ưng lựa chọn.

Cuối cùng hắn chọn bị bắn một tay và một chân, Trình Bắc mặt mày tái nhợt, nghiêm mặt giúp hắn xử lý sơ qua vết thương.

Lý Toản quan sát toàn bộ biến cố, cảm giác quái dị trong lòng càng lúc càng nhiều.

Hắn không cho rằng mình đoán sai, Hoắc Văn Ưng, Trình Bắc và nhóm Trình Khả Y là đồng bọn, chính là kẻ chủ mưu phía sau bày ra tất cả mọi chuyện. Rất rõ ràng, Trình Khả Y kéo hai người kia và Dữu Hồng Anh ra trước màn ảnh trả thù hoàn toàn là diễn trò.

Tuồng vui này diễn cho Dữu Hồng Anh xem, cũng để những người hóng chuyện xem, ví dụ như Lâu Cát.

Nhưng Trình Khả Y lên án không giống không có căn cứ, nói cách khác Hoắc Cảnh Sơn xác thực có khả năng từng hợp tác với Hồng quán Thanh Sơn, đồng thời mua một nhóm “hàng” từ Hồng quán.

Có thể nói lúc đó Hoắc Cảnh Sơn cũng là kẻ gây ra tội ác, cho dù có danh tiếng ông chủ tốt cũng không thể tẩy sạch hành vi xem xác thịt phụ nữ như tài nguyên buôn bán.

So với những kẻ gây tội khác, Hoắc Cảnh Sơn coi như có tình có nghĩa nên nhóm Trình Khả Y có thể tha thứ, vì vậy mới đồng ý hợp tác với Hoắc Văn Ưng, mục đích là để báo thù. Vậy mục đích của Hoắc Văn Ưng là gì?

Cũng là báo thù?

Báo thù cho một nhóm người không liên quan? Hay là cho Trình Bắc?

Trong lúc Lý Toản suy tư, Trình Khả Y đã chỉa họng súng vào Dữu Hồng Anh.

Bả vai Dữu Hồng Anh bị thương còn chưa khỏi, kiểu tóc và trang phục hơi lộn xộn, bờ môi đỏ thẫm cũng không che được sắc mặt tái nhợt và tiều tụy. Cô ta bị thương liên tiếp, bị cảnh cáo, suy tính thất bại một lần, luôn mãi chấn kinh, tâm trạng thay đổi cực nhanh, trong vòng mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi đã hao hết nguyên khí, thoạt nhìn già yếu khá nhiều.

“Các người muốn thẩm vấn cái gì?”

Trình Khả Y lạnh lùng nhìn Dữu Hồng Anh.

Cô ta cười lạnh nói: “Tôi không thẳng thắn thì phải chết, thẳng thắn vẫn chết, còn bị thân bại danh liệt, tôi không có ngu như vậy.”

“Mày đứng ở đây là đã thân bại danh liệt rồi.” Trình Khả Y nở nụ cười đầy ác ý.

Dữu Hồng Anh theo bản năng nhìn về phía ống kính, tầm mắt chạm phải ánh mắt Lý Toản đứng sau camera, đôi mắt kia vô cùng bình tĩnh, lạnh lùng hiểu rõ tất cả mọi chuyện, cô ta chợt hiểu ra, có hơn 20 người trước đó thuật lại tội ác làm nền, hiện giờ hễ ai đứng ở chỗ này chịu thẩm vấn, dù có thừa nhận hay không thì đã bị định tội rồi. Huống hồ cô ta mất hồn mất vía quên chú ý ngôn từ, dùng từ “thân bại danh liệt”, ngay cả thẳng thắn nhận tội cũng không dám, tội lỗi chồng chất cỡ nào mới như vậy?

Dữu Hồng Anh suy sụp ngã xuống đất, bên cạnh cô ta là thịt nát và máu tươi vương vãi, dường như ngay giây sau sẽ bị kéo xuống địa ngục chịu trừng phạt.

Trình Khả Y không giết Dữu Hồng Anh mà chỉ nói: “Mày chết không có gì đáng tiếc, không xứng được khoan hồng tha thứ.”

Dữu Hồng Anh sợ chết, càng sợ sự nghiệp một tay gầy dựng bị sụp đổ, so với cái chết càng khủng khiếp hơn, tước đi thành tựu, vinh dự, sự nghiệp, đá cô ta quay về làm một người phụ nữ trung niên phổ thông tầm thường, đối với cô ta thì còn đáng sợ hơn cả cái chết.

Tất cả những nạn nhân ở Hồng quán chỉ về phía cô ta nói “Mày không đáng được tha thứ!”.

***

Đoạn video được quay đã được đăng lên mạng, gây ra sóng to gió lớn, hầu như toàn bộ quần chúng nhân dân đều bàn tán chuyện này, không nơi nào không nói đến tin này, dù đoạn video máu me đã bị làm mờ nhưng có người kịp thời lưu lại, bắt đầu truyền bá trong phạm vi nhỏ.

Các tạp chí lớn và tài khoản công chúng bận đến phát điên, điện thoại đài truyền hình chuyên mục dân sinh như nổ tung, làm tổng biên tập phải ngắt điện thoại, mừng rỡ như điên ra lệnh phóng viên cấp tốc chạy đến hiện trường đầu tiên xảy ra vụ án.

Bên ngoài hiện trường đã đầy xe cảnh sát bao vây từ lâu, người dân và phóng viên chen lấn chật như nêm cối bên ngoài dây cảnh giới, ngoại trừ cảnh sát không ai được vào trong, đương nhiên chuyên mục dân sinh không phải lo lắng, bởi vì phóng viên của bọn họ đang đóng quân ở “tiền tuyến”.

Lúc này ở khu Đông Thành, nhóm Trần Tiệp đang ngồi ở quán ăn ven đường xem phát trực tiếp, tuy lo lắng nhưng vụ án không do bọn họ xử lý, muốn quản cũng không quản được, chỉ có thể ngồi quanh quán ăn bên đường chờ đợi tin tức.

Trên chiếc ghế nhựa bên cạnh là hai ông chú, tay vừa phe phẩy quạt bồ hương đập muỗi vừa cắn đậu phộng, không nói chuyện quốc gia đại sự mà nói về sự kiện ác liệt xảy ra đêm nay.

“Phố lớn ngõ nhỏ đều bàn tán chuyện này, đột nhiên gài bom, thủ đoạn này quá trâu bò rồi.” Trần Tiệp cảm thán một câu, sau đó nói tiếp: “Cục thành phố khẩn cấp tổ chức cuộc họp, cục trưởng Đồng bị gọi đi rồi, không có cách nào dò hỏi tin tức.”

Quý Thành Lĩnh nhíu mày: “Lần này Cục thành phố phản ứng quá chậm! Tự xử phạt tự phán xét, bắn chết sáu người, còn phát trực tiếp, gây ảnh hưởng cực kỳ tồi tệ cho xã hội, nếu xử lý sớm một chút không chừng có thể tránh xảy ra án mạng.”

Trần Tiệp phụ họa: “Đúng là không dễ xử lý, tự ý dùng tư hình bắn chết người còn phát trực tiếp cực kỳ ác liệt, trực tiếp khiêu khích cơ quan công quyền, về sau xử lý không tốt chắc chắn sẽ gây rối loạn. Thứ hai là thân phận người chết không đơn giản, cơ bản đều có máu mặt, kết quả tất cả là một đám mặt người dạ thú, toàn bộ giới chính trị kinh tế, bao gồm cả giới học thuật đều bị chấn động. Cuối cùng là vụ án Hồng quán đã phủ bụi năm năm, dính dáng còn rộng hơn nữa.”

Cô lắc đầu tiếp lời: “Lần này xong rồi, không biết kết thúc thế nào đây.”

Lão Tăng lên tiếng: “Cảnh sát vũ trang đã lên đường, nói không chừng quân đội cũng được điều động, hy vọng không tới nước này. Vương Đang Đang nhận được bản vẽ sơ đồ gài bom, bị điều động đi tham gia hành động cứu viện lần này, mấy cô cậu không phát hiện internet yên ổn hơn không ít à?”

Trần Tiệp nhớ lại lúc sự kiện vừa bùng nổ, trên mạng như trời long đất lở, internet nhốn nháo, hiện giờ vẫn loạn nhưng có trật tự hơn, đoạn video máu me vừa được đăng lên, tài khoản người đăng đó lập tức bị khóa, tài khoản tuyên bố trực tiếp video cũng bị quản lý nghiêm ngặt, người xem lục tục bị ép logout, ba bốn chục hotsearch liên quan vừa lên đã bị hạ xuống, đề tài thảo luận bị dời tới Hồng quán, các nạn nhân và bọn gây ra tội ác.

Dữu Hồng Anh đại biểu Dữu thị, Địa Ốc Trường Hồng ở Hong Kong, bao gồm cả Hướng Xương Vinh và Lâm Thành Đào đã chết cũng bị lôi ra chửi rủa, rất nhiều tin bôi xấu thật thật giả giả bị đào lại, đặc biệt tin xấu của Dữu Hồng Anh bị đào lên nhiều nhất.

Dư luận quyết liệt, lan đến tổng công ty khiến họ phải nhanh chóng online tài khoản chính phủi sạch quan hệ.

Quý Thành Lĩnh cảm thán: “Có thể khống chế là tốt nhất. Nhắc mới nói, lần này đội trưởng Lý lại ở trong tâm bão rồi.”

Lão Tăng: “Cái tên “tai tinh” đúng là danh bất hư truyền.”

Trần Tiệp: “Lần này cuối cùng đã tai họa đến Cục thành phố rồi.”

Lão Tăng: “Ngốc thế, vụ án Hồng quán Thanh Sơn dính dáng rất rộng, chỉ một mình Cục thành phố có thể không điều tra được hết tường tận, tiếp theo đây chúng ta phải tăng ca suốt đêm, tìm kiếm đầu mối, trợ giúp Cục thành phố tra án.”

Yên tĩnh một lát, Trần Tiệp và Quý Thành Lĩnh cùng cảm thán: “Mong rằng từ nay về sau đội trưởng Lý đừng ra khỏi nhà nữa!”

Cùng lúc đó, Trình Vi Bình ở Cục thành phố Tân Châu đang bận rộn sứt đầu mẻ trán, khẩn cấp điều động cảnh sát vũ trang và chuyên gia phá bom đến khách sạn trước, sau đó ra lệnh cảnh sát mạng khống chế dư luận trong phạm vi có thể, kế tiếp lại triển khai cuộc họp lâm thời, điện thoại phòng làm việc bị cuộc gọi từ tỉnh gọi đến cháy máy.

Cấp trên giận dữ, Trình Vi Bình bị mắng té tát nhưng không cách nào trút giận với cấp dưới, đành phải căm hận trừng mắt nhìn cục trưởng Đồng trong cuộc họp: “Ông dung túng ra một thằng phá hoại!”

Cục trưởng Đồng vuốt mũi, lúng ta lúng túng nói: “Không phải Lý Toản đã cảnh báo trước rồi sao?”

Trình Vi Bình đột nhiên lớn giọng: “Đó gọi là cảnh báo sao hả!!”

“Thông thường, Lý Toản mở miệng nhờ ông giúp đỡ, chứng tỏ sự việc có thể lớn cũng có thể nhỏ.”

Trình Vi Bình vẫn tức giận rống lên: “Tôi có nên biết rốt cuộc “thông thường” là cái gì không?”

Cục tức nghẹn ở ngực không lên được cũng không xuống được, cách màn hình video mắng cục trưởng Đồng cũng không giúp Trình Vi Bình dễ chịu hơn, nhân tố quyết định đột phá nguy cơ vẫn đang treo lơ lửng trên đầu chưa giải quyết được, ông liên tục tự nhủ bản thân phải giữ bình tĩnh, giận chó đánh mèo vô dụng, kết quả vẫn không nhịn được mà nổi điên lên.

Họ Đông càng già càng lão luyện thì thôi đi, Tôn Quy Hạc khẳng định đã dự đoán được cục diện này, ông ta rất thông minh, lợi dụng cả hai bên, dù là Lý Toản hay là Trình Vi Bình ông đây đều bị đối phương tính kế, đoán chừng cục diện hiện giờ có thể khiến Tôn Quy Hạc hài lòng rồi.

Tôn Quy Hạc đã về hưu, vụ việc huyên náo đến cỡ nào cũng không liên quan gì đến ông ta, tất cả đều do Trình Vi Bình thu dọn!

Trình Vi Bình đã bị Tôn Quy Hạc tính kế vô số lần, ông cố hết sức mưu tính lại nên đã nhiều lần tiếp thu cành ô-liu Tôn Quy Hạc quăng tới, cuối cùng từ muốn lôi người ta xuống hố dẫn đến kết cục bị gài bẫy không còn manh giáp.

Trình Vi Bình thở hổn hển khôi phục tâm trạng, một lúc sau mới nói: “Kiểm soát tài khoản phát trực tiếp, theo dõi dư luận trên mạng từng giây từng phút, đề phòng vài kẻ đục nước béo cò. Hộ tống chuyên gia tháo bom nhanh chóng đi vào khách sạn tháo bom. Cảnh sát vũ trang vào vị trí, chuẩn bị nghĩ cách cứu viện khi có yêu cầu. Lính bắn tỉa vào vị trí, nếu tội phạm phản kháng, lập tức bắn gục tại chỗ.”

Cục trưởng Đồng nói: “Tất cả an bài đang được tiến hành.”

Trình Vi Bình lại nói: “Liên tục báo cáo tình hình hiện trường, xem có thể nội ứng ngoại hợp hay không.” Ông dừng một chút rồi nói tiếp: “Cố hết sức nghĩ cách cứu viện không làm bị thương người khác, sắp xếp chuyên gia đàm phán đến đó.”

Bọn họ là tội phạm đồng thời là nạn nhân đáng thương, lại không ra tay với người vô tội, vậy nên cảnh sát không dễ ứng phó với dư luận.

***

Khu Tú Sơn, khách sạn Phúc Bảo Lai.

Xung quanh khách sạn đã được giăng dây cảnh giới, bên ngoài dây cảnh giới là cảnh sát vũ trang đầy đủ, xa hơn là phóng viên, đội phó Hình mặc áo chống đạn, đứng thẳng trước xe, bên cạnh là chuyên gia đàm phán đã chuẩn bị thỏa đáng.

Bọn họ đã thu video từ trước, lúc Triệu Nhan Lý trực tiếp thì yêu cầu kết nối.

Yêu cầu 3 lần mới được kết nối, trong khung trực tiếp xuất hiện gương mặt Triệu Nhan Lý, cô nơm nớp lo sợ nói: “Có thể đàm phán, điều kiện chỉ có một: Điều tra rõ vụ án Hồng án Thanh Sơn.”

Chuyên gia đàm phán ngước mắt nhìn về phía đội phó Hình, anh giơ tay ra hiệu đồng ý, chuyên gia cúi đầu nói: “Bên tôi chấp nhận điều kiện của các người, hy vọng mọi người ngừng dùng tư hình xử quyết công dân, phải bảo đảm tất cả công dân vô tội được an toàn tính mạng.”

Triệu Nhan Lý nhìn ra ngoài ống kính, Trình Khả Y ra hiệu gì đó, cô không khỏi nuốt nước bọt, lắp bắp nói tiếp: “Cảnh sát phải đảm bảo trước mặt toàn thể dân nhân cả nước rằng họ tuyệt đối không bao che cho bất kỳ tên tội phạm nào, bao gồm cả khách… khách mua dâm. Cô… cô ấy nói, đội chống mại dâm các anh đã có…. có hồ sơ ghi chép, cần điều tra, phải được điều tra! “

Trái tim chuyên gia đàm phán thót một cái, yêu cầu này nói nhỏ thì rất nhỏ, chỉ là yêu cầu xử lý người mua dâm mà thôi, nói lớn thì lại đụng đến pháp luật, khách đến Hồng quán gần nhất cũng là 5 năm trước, nhưng thời hạn truy tố người mua dâm chỉ có nửa năm.

Im lặng trong chốc lát, cuối cùng chuyên gia đàm phán đáp: “Chúng tôi sẽ thực hiện các biện pháp trừng trị.”

Đội phó Hình thoáng thở phào, nhìn màn hình điện thoại sáng lên, là tin nhắn Trần Tiệp vừa gửi đến, đại ý là bọ rùa Hồng quán Thanh Sơn có chết cũng không đổi tính, trong vòng 5 năm này đã bị bắt nhiều lần vì mua dâm, chỉ cần tìm hồ sơ ghi chép mua dâm nửa năm gần đây là có thể xử phạt.

*瓢虫[piáochóng] bọ rùa

嫖[piáo] chơi gái, ở đây dùng từ đồng âm, đại ý khách chơi gái ở Hồng quán có chết cũng không đổi tính.

Yêu cầu nhỏ cuối cùng cũng hoàn thành.

Kế tiếp là yêu cầu thứ hai: “Những kẻ bao che cho Hồng quán Thanh Sơn, những người liên quan thúc đẩy công trình Thanh Sơn 5 năm trước, gồm của Dữu Hồng Anh, Triệu Vĩnh Gia, Trịnh Hạo Tư… Tất cả phải được thêm vào danh sách điều tra.”

“Được.”

Đám người kia vốn không thoát bị điều tra hình sự.

“Bổ sung yêu cầu cuối cùng.” Triệu Nhan Lý sợ hãi nuốt nước bọt.

Đồng thời trong màn hình truyền ra giọng nói quen thuộc: “Đừng nói!”

“… Trình Vạn Khoa không phải chủ mưu Hồng quán!”

Trực tiếp ngay lập tức bị ngắt, kết nối cũng bị cắt đứt, đội phó Hình nghe được giọng nói của Lý Toản, cũng nghe được câu cuối cùng, anh lập tức quay đầu qua hỏi nhân viên giám sát mạng bên cạnh: “Anh có chắc phòng phát sóng trực tiếp hoàn toàn nằm trong phạm vi kiểm soát không?”

“Xác định đã hoàn toàn giám sát và tiếp quản. Các account trong phòng đều bị đá ra, toàn bộ do người của chúng ta và account ảo bổ sung, nội dung đàm phán bảo đảm không tiết lộ ra ngoài.”

Đội phó Hình nghe vậy mới thở phào.

Lúc này một người chầm chậm đi tới báo cáo: “Lão đại, bom trong khách sạn đã được tháo gỡ toàn bộ.”

“Xác định không bỏ sót chứ?”

“Xác định! Mỗi ngõ ngách bao gồm hầm đậu xe cống thoát nước đều kiểm tra, đã tháo gỡ toàn bộ bom!”

Trong khách sạn, Lý Toản nhắm chặt mắt, thình lình ném camera về phía Trình Khả Y, sau đó chạy nhanh về phía cô, nắm lấy cổ tay cô chạy về phía Trình Doanh phía bên trái đằng trước, đồng thời nhanh chóng nổ súng. Viên đạn bắn trúng cổ tay Trình Doanh, khẩu súng trong tay cô rơi xuống đất.

Cùng lúc đó, cảnh sát vũ trang lẩn trong đám người bất chợt hành động, đá bay 10 kẻ bắt cóc cầm súng gần đó, đầu tiên là tước súng, kế đó là tháo khớp khuỷu tay bọn họ, rất nhanh 10 người đã bị chế ngự.

Ba kẻ bắt cóc đứng cách xa cảnh sát vũ trang một chút thấy thế hoảng hốt, lập tức tụ lại với nhau, bước từng bước lùi về sau đồng thời giữ chặt cò súng, 2 người chỉa súng về phía cảnh sát vũ trang và Lý Toản, người còn lại hoảng loạn chỉa súng về phía con tin bên trái: “Thả bọn họ ra! Tôi bảo các người thả bọn họ ra có nghe hay không!”

Ba người, hai nữ một nam, tuổi chừng hai mươi, tính tình vẫn còn rất non nớt, có lẽ là lần đầu cầm súng, lần đầu tiên làm chuyện xấu, đồng bạn bị khống chế lập tức hoảng loạn, trực tiếp lộ ra trong tầm bắn, thậm chí đe dọa con tin trước mặt những tay súng bắn tỉa.

Lý Toản biết vị trí phân bố các tay súng bắn tỉa, chỉ cần liếc nhìn là biết ba người kia đã lùi vào phạm vi tầm bắn tỉa, hắn ngay tức khắc cướp súng trong tay Trình Khả Y, đè lên huyệt Thái Dương cô uy hiếp: “Lùi ra sau! Lùi lại!”

Cảm xúc của ba người kia đã sụp đổ, hoảng sợ lắc đầu nói: “Anh thả chị tôi trước! Các người thả, thả chúng tôi ra… Các người lần lượt ra ngoài! Nếu không tôi giết bọn chúng, tôi sẽ giết bọn chúng thật đó!”

Lý Toản: “Giết bọn họ thì các người chính là hung thủ giết người! Không ai sẽ đồng tình với các người nữa! Các người không còn là người bị hại, hiểu chưa? Bỏ súng xuống… OK!” Hắn đột nhiên giơ hai tay lên, buông Trình Khả Y ra: “Tôi buông tay, chúng tôi không đụng đến các người… Bỏ súng xuống, ít nhất họng súng đừng nhắm vào con tin, các người có thể chỉa vào chúng tôi, hoặc là đe dọa đám người cầm thú kia… Thả lỏng, chúng tôi không có ác ý, chỉ muốn giúp đỡ mọi người.”

Lính bắn tỉa sẽ căn cứ cảm xúc của tội phạm mà phán đoán có lập tức bắn gục hay không.

Lý Toản chỉ hy vọng còn kịp, chỉ mong lính bắn tỉa có thể nhận ra cảm xúc của tội phạm đã được trấn an, chỉ mong đội phó Hình có thể phản ứng nhanh. Nhanh chóng nhận ra nhóm Trình Khả Y không muốn ra tay với người vô tội, nhanh chóng hiểu cái gọi là “bom” và “con tin” chẳng qua chỉ là lựa chọn cấp tiến trong bước đường cùng. Thậm chí bọn họ đối với kẻ gây tội ác trong quá khứ đều có thể tính toán rõ ràng chi li, mà không phải giận chó đánh mèo kẻ vô tộ, cũng không tính tội liên đới kiểu cha nợ con trả chó má.

“Trình Khả Y, dù cô muốn chết ở chỗ này cũng đừng kéo bọn họ theo.” Lý Toản nhỏ giọng nói, cố kiềm chế cảm xúc: “Tôi biết khi các người làm chuyện này chưa từng nghĩ sẽ còn sống ra khỏi khách sạn, nhưng tôi có thể đảm bảo… Ít nhất có thể đảm bảo những ai chưa giết người có thể được sống. Có thể nói bọn họ là tòng phạm bị xúi giục, bị tù tối đa vài chục năm, biểu hiện tốt không chừng có thể giảm hình phạt, thẩm phán, luật sư có thể thương tình. Hiện tại trong tù được học không ít kỹ năng mưu sinh, đến khi được thả ra chỉ mới ba mươi mấy chưa đến bốn mươi tuổi.”

“Cuộc đời còn dài, cô nhẫn tâm nhìn bọn họ cùng chết với cô sao?”

“Bọn họ mới hai mươi tuổi.”

“Nửa đời trước đầy éo le đã làm nhiều điều sai trái, còn muốn bồi thường nửa đời sau sao?”

“Trình Khả Y, khuyên bọn họ đi.”

Lông mi Trình Khả Y run run, con ngươi khẽ động, yên lặng nhìn Lý Toản, một hồi lâu mới khàn giọng nói: “Nghe lời chị, bỏ súng xuống…”

Đoàngg!

Câu nói còn chưa dứt thì có một viên đạn bắn xuyên qua tấm kính, một bóng người gần như hóa thành hư ảnh nhanh chóng xẹt qua, đánh ngã ba người đang cầm súng giằng co, tiếp theo là một tiếng “bụp” vang lên, tháp Champagne trên bàn ầm ầm đổ xuống đất.

Mọi người hết hồn không biết chuyện gì xảy ra, Lý Toản là người đầu tiên định thần lại, nhìn thấy Giang Hành một tay che đầu ngồi dậy, tay kia cầm ba khẩu súng quơ quơ về phía hắn, còn nhìn hắn nở nụ cười.

“Anh nhanh tay lẹ chân lắm đúng không.” Giang Hành lên tiếng.

Lý Toản thở phào nhẹ nhõm, nắm tay Giang Hành kéo lên, khống chế được ba người rồi hướng vị trí lính bắn tỉa phất phất tay, sau đó ngoắc Triệu Nhan Lý tới mở phát sóng, trực tiếp thông báo cho đội phó Hình đang chờ bên ngoài: “Đi vào thu dọn tàn cuộc…”

Đoàng!

Lỗ tai và nửa bên mặt của Lý Toản lập tức bị máu tươi nóng bỏng bắn lên tung tóe, hắn hơi quay đầu qua, đập vào mắt là Trình Khả Y, hai anh em sinh đôi Trình Doanh cùng hai thanh niên khác, nếu xem lại băng ghi hình có thể phát hiện toàn là những người đã ra tay giết người, bị cảnh sát vũ trang chế ngự, bị tước hết súng ống đạn dược, nhưng trên người vẫn còn giấu một khẩu súng lục bỏ túi.

Bọn họ đã giết người, phạm pháp, cách hành xử cực kỳ tàn nhẫn, hình phạt không nặng thì đạp lên pháp luật, khó tránh khỏi có người không phục, gây ảnh hưởng tiêu cực khinh thường pháp luật.

Nhóm Trình Khả Y tự sát chính là mắc xích cuối cùng trong kế hoạch, một màn cực đoan, đẫm máu, bi thương sẽ chấn động khán giả. Nhưng giây phút cuối cùng, Trình Khả Y vẫn lực chọn đẩy những đồng bạn trẻ tuổi hơn, đáng thương hơn về con đường sống.

Con ngươi Trình Khả Y từ từ tan rã, thế giới trong mắt cô đảo ngược, có một bàn tay đưa tới, là bàn tay của cảnh sát họ Lý kia.

Dường như hắn đại biểu cho đường sống, trong mắt luôn mang theo hy vọng cầu sinh.

Nếu hắn xuất hiện sớm một chút thì tốt rồi.

Nếu như có thể sống, ai muốn chết chứ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.