“Gõ ngọn núi là cô, vậy muốn chấn con hổ nào?”
Thanh niên đứng cạnh lão Lâm đột nhiên lên tiếng, lập tức thu hút sự chú ý của Dữu Hồng Anh, cô quan sát tỉ mỉ thanh niên, ánh mắt dừng trên gương mặt đối phương hai ba giây.
“Chắc hẳn anh chính là cảnh sát Lý, ngôi sao mới của giới cảnh sát thành phố Việt Giang, tên tuổi vang dội, hôm nay được gặp, quả nhiên tuấn tú lịch sự.”
Có lẽ đa số những người làm ăn kinh doanh đều có thói quen nói mấy câu màu mè sáo rỗng, nghe có vẻ không chân thành cho lắm.
Lý Toản: “Cũng như nhau thôi.”
Nụ cười trên mặt Dữu Hồng Anh dừng lại, hiếm khi tò mò hỏi: “Anh cũng nghe nói về tôi?”
“Tiểu thư Vạn Ngân, chiếm giữ Châu Tam Giác, hầu như ôm hết bất động sản tấc đất tấc vàng, sao tôi lại không biết? Cô có tên trong danh sách những người cạnh tranh đấu thầu công trình Thanh Sơn lần trước, tôi càng phải tìm hiểu về cô, tránh việc một ngày nào đó nhận được tin cô gặp bất trắc… À, đã nhận được rồi.” Lý Toản gác cùi chỏ lên cạnh cuối giường, mím môi cười: “Tôi thẳng tính, nói không dễ nghe, Dữu nữ sĩ đừng để bụng.”
Dữu Hồng Anh không giữ nổi nụ cười trên mặt nữa, lạnh nhạt nói: “Không sao.”
Lý Toản nói tiếp: “Quay lại chủ đề ban đầu, cô nghĩ thủ phạm thật sự phía sau muốn đập con hổ nào vậy?”
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ xếp trượt chiếu vào phòng bệnh, rọi xuống trên tủ đầu giường bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-den-tu-vuc-sau/3508281/quyen-5-chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.