Phòng pháp y phân cục khu Đông Thành, ánh đèn trắng hếu, hiện ra bàn giải phẫu sáng nhợt nhạt, trên bàn đặt một thi thể nữ đã được khâu hoàn chỉnh từ hơn mười bộ phận cơ thể bị sấy khô.
Chung Học Nho tháo găng tay cao su xuống, Lý Di Tranh hết giờ làm ở lại với hắn, cô nhích lại gần nhìn: “Vết cắt sắt gọn, bị nấu, sấy, còn hơi ẩm, các bộ phận thi thể bảo tồn hoàn chỉnh, giấu trong búp bê kỷ niệm, làm thành vật kỷ niệm sưu tầm nhiều năm… Thời gian tử vong là khi nào?”
“Chừng sáu năm trước.”
“Thời gian này cũng quá lâu.”
Làm nghề pháp y hình sự như bọn họ đều biết, thời gian nạn nhân tử vong càng lâu thì tỷ lệ tra được hung thủ càng thấp.
Lý Di Tranh thuận tay cầm vài tờ giấy phô tô đen trắng bên cạnh lên, vừa lật xem vừa hỏi: “Đã phục hồi được hình gương mặt người chết khi còn sống?”
Chung Học Nho: “Khuôn mặt được mô phỏng bằng phần mềm máy tính ở tỷ lệ 1-1 suốt đêm đó, dù sao không hóa xương trắng hoàn toàn, còn nhìn ra đường nét gương mặt, khôi phục tương đối dễ. Chờ trời hừng sáng sẽ đưa tài liệu cho Đội hình sự, để bọn họ đối chiếu cơ sở dữ liệu, xem có tìm được lý lịch nạn nhân hay không.”
Lý Di Tranh nhìn chằm chằm tờ giấy phô tô, như đang ngẫm nghĩ gì đó: “Người chết thật xinh đẹp.”
Diện mạo thanh tú, vừa thanh thuần vừa hấp dẫn, rất khó tưởng tượng đây là gương mặt đẹp mà một thiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-den-tu-vuc-sau/3508271/quyen-5-chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.