Mặc dù mệt nhọc hơn nửa đêm, đến tận hừng đông mới ngủ, nhưng đồng hồ sinh học rèn luyện nhiều năm khiến Lý Toản thức dậy đúng giờ.
Tiếng động trầm đục của máy điều hòa xuyên qua khe cửa chui vào tai, Lý Toản đang vùi đầu trong gối ngủ say bỗng hơi nhíu mày, mí mắt run run rồi mở ra, căn phòng sáng rõ, một người đang ngồi trước mắt chặn ánh sáng chiếu vào qua khe hở rèm cửa.
Lý Toản mở mắt ra nhìn chằm chằm Giang Hành.
Y đang ngồi trên giường, lưng dựa vào đầu giường, cởi trần, bên dưới là quần dài rộng rãi, một chân để trên giường, chân kia đạp xuống đất, mà trong tay y chính là một khẩu súng. Giang Hành thuần thục tháo ráp, lên đạn, sau đó lại “cạch” một tiếng gỡ băng đạn.
“Chơi vui lắm hả?” Lý Toản ngồi dậy, bắp thịt ở eo bị kéo căng đau nhức khiến hắn shtt một hơi thật dài, “Đó là súng của em.”
Giang Hành đặt khẩu súng lên tủ đầu giường, xoay người bao trùm lên người hắn, bàn tay dán sau lưng hắn từ từ trượt xuống, Lý Toản thong thả đáp: “Eo đau mông nhức, dám làm một lần nữa, em phế anh.”
“Vậy chẳng phải em lỗ lớn?” Giang Hành khẽ cười, sau khi được ăn uống no đủ, y lại khoác lớp da ôn hòa nhã nhặn, cúi đầu hôn Lý Toản một cái, bàn tay dừng ở vị trí chịu lực nặng nhất tối qua, từ từ xoa bóp: “Anh từng học xoa bóp, đừng cử động, để anh xoa bóp cho em.”
Mới đầu rất đau nhức, Lý Toản khó chịu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-den-tu-vuc-sau/3508178/quyen-4-chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.