Trên chuyến tàu từ Bắc Kinh đến Cam Tây, các phương tiện truyền thông đang phát một vở Kinh kịch, nữ diễn viên tuổi tác không lớn, nhưng làn điệu tinh tế du dương, phong cách võ thuật rất có ý vị của Mai phái [1].
[1] Mai phái: Cũng có nghĩa là Mai Lan Phương. Là một trong bốn trường phái lớn trong giới kinh kịch, bao gồm: Mai Lan Phương, Thượng Tiểu Vân, Trình Nghiên Thu, Tuần Tuệ Sinh.
Trong toa ghế cứng, Tông Ngọc ngồi ở sát hành lang, trên tay đang giữ một chiếc hộp gỗ, trên chiếc hộp có đặt một quyển sách ngoại ngữ. Cô không thích đọc sách, chỉ dùng nó để che lại chiếc hộp trên tay mà thôi.
Tiếng tàu hỏa chạy ầm ầm, từng hàng cây cối bên ngoài cửa sổ cũng chuyển động chậm rãi, khi vở Kinh kịch kết thúc, mọi người xung quanh đều ngủ, nhưng cô thì vẫn chưa, ánh mắt của cô rất sáng, luôn nhìn vào người phụ nữ ngồi đối diện.
Người phụ nữ bị Tông Ngọc nhìn đến phát cáu, cô ta đảo mắt khinh thường mấy cái, kéo váy phủ lên đầu gối, đặt chiếc ví da lên đùi.
Tông Ngọc hình như không nhận ra sự phản cảm của đối phương, cũng có thể cô đã nhận ra nhưng chẳng thèm quan tâm đến.
Người phụ nữ không chịu nổi nữa, đứng lên lớn tiếng gọi nhân viên phục vụ trên tàu. Giọng nói the thé đánh thức những hành khách vừa chìm vào giấc ngủ.
Nhân viên chạy tới, dịu dàng hỏi thăm tình hình.
Trưởng tàu cũng chạy tới, kiểm tra lại vé của Tông Ngọc, điểm đến của cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-den-tu-phia-dong/2675283/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.