Trên chuyến tàu từ Bắc Kinh đến Cam Tây, các phương tiện truyền thông đang phát một vở Kinh kịch, nữ diễn viên tuổi tác không lớn, nhưng làn điệu tinh tế du dương, phong cách võ thuật rất có ý vị của Mai phái [1].
[1] Mai phái: Cũng có nghĩa là Mai Lan Phương. Là một trong bốn trường phái lớn trong giới kinh kịch, bao gồm: Mai Lan Phương, Thượng Tiểu Vân, Trình Nghiên Thu, Tuần Tuệ Sinh.
Trong toa ghế cứng, Tông Ngọc ngồi ở sát hành lang, trên tay đang giữ một chiếc hộp gỗ, trên chiếc hộp có đặt một quyển sách ngoại ngữ. Cô không thích đọc sách, chỉ dùng nó để che lại chiếc hộp trên tay mà thôi.
Tiếng tàu hỏa chạy ầm ầm, từng hàng cây cối bên ngoài cửa sổ cũng chuyển động chậm rãi, khi vở Kinh kịch kết thúc, mọi người xung quanh đều ngủ, nhưng cô thì vẫn chưa, ánh mắt của cô rất sáng, luôn nhìn vào người phụ nữ ngồi đối diện.
Người phụ nữ bị Tông Ngọc nhìn đến phát cáu, cô ta đảo mắt khinh thường mấy cái, kéo váy phủ lên đầu gối, đặt chiếc ví da lên đùi.
Tông Ngọc hình như không nhận ra sự phản cảm của đối phương, cũng có thể cô đã nhận ra nhưng chẳng thèm quan tâm đến.
Người phụ nữ không chịu nổi nữa, đứng lên lớn tiếng gọi nhân viên phục vụ trên tàu. Giọng nói the thé đánh thức những hành khách vừa chìm vào giấc ngủ.
Nhân viên chạy tới, dịu dàng hỏi thăm tình hình.
Trưởng tàu cũng chạy tới, kiểm tra lại vé của Tông Ngọc, điểm đến của cô là ga cuối. Hắn liếc nhìn những hành khách không thể thương lượng xung quanh, cuối cùng đành đưa Tông Ngọc đến văn phòng.
Hắn nhìn chiếc mũ lưỡi trai được ấn xuống thật thấp của cô, rót cho cô một cốc nước, nói: "Cứ ở đây đợi trước đi đã."
Tông Ngọc cởi mũ lưỡi trai, lấy từ trong túi ra một vài bức ảnh và một tờ giấy.
Trưởng tàu còn chưa kịp xem, chỉ thấy Tông Ngọc gõ gõ lên tờ giấy, nói: "Chuyển vào số tài khoản này một trăm ngàn tệ, nếu không tôi sẽ đăng những bức ảnh này lên mạng."
Trưởng tàu giống như có tật giật mình, sắc mặt thay đổi bất ngờ, vội vàng cầm lấy mấy bức ảnh, tất cả đều là ảnh chụp khỏa thân của hắn cùng với cô tình nhân.
Hắn ngẩng đầu lên, trừng mắt: "Cô là ai?"
Tông Ngọc liếc nhìn điện thoại của hắn: "Ngay bây giờ, chọn chuyển tiền trực tuyến."
Trưởng tàu ném bức ảnh lên bàn, cảnh giác nhìn cửa trước rồi đến cửa sau: "Tại sao tôi phải chuyển tiền cho cô?"
"Sư phụ của tôi là bậc thầy trong giới Kinh kịch, diễn viên hạng nhất Quốc gia - Thẩm Kinh Phú." Tông Ngọc vừa dứt lời, hai bên tóc mai của Trưởng tàu đã bắt đầu toát mồ hôi, vẻ mặt vừa căng thẳng vừa hoảng hốt.
Trong ảnh, người phụ nữ thân mật cùng hắn cũng chính là người vợ trẻ trong cuộc hôn nhân lần thứ ba của Thẩm Kinh Phú.
Tông Ngọc nói: "Cứ nghĩ đến danh tiếng của sư phụ tôi trong lòng người dân cả nước đi, rồi nghĩ đến tương lai của anh, của gia đình anh. Nghĩ thử xem nếu như chuyện này bị bại lộ, anh sẽ chết như thế nào."
Trưởng tàu chống tay lên ghế dựa, cắn chặt răng, mím môi thành một đường thẳng.
Tông Ngọc lại gõ gõ lên tờ giấy có ghi số tài khoản kia: "Một trăm ngàn tệ được chuyển đến, tôi sẽ hủy bản gốc. Sau này anh muốn ngủ với cô ta như thế nào tùy thích, bỏ ra ít tiền mua quyền chơi gái, rất lời mà."
Trưởng tàu đỏ mặt tía tai, lời nói cũng trở nên khó nghe: "Cô! Đây là lời mà một con nhóc như cô nên nói sao? Người nhà cô không dạy cô sao!"
Tông Ngọc để ngoài tai nửa câu đầu của hắn ta: "Người nhà anh dạy anh ngủ với vợ của người khác à?"
Trưởng tàu đuối lý, buộc phải thỏa hiệp: "Tôi không có nhiều tiền như vậy."
Tông Ngọc thu bức ảnh lại: "Thế thì đáng tiếc thật."
Trưởng tàu ngăn cô lại, dồn nén hơi thở từ trong cổ họng, quát: "Cô đang tống tiền sao! Một trăm ngàn tệ đủ cho cô ngồi tù mấy năm đấy. Đừng tưởng rằng tuổi còn nhỏ thì sẽ không sao!"
Chiếc tàu hỏa màu xanh chạy rất chậm, từng cảnh tượng bên ngoài đều rất rõ ràng, Tông Ngọc nhìn thấy bóng núi trong sương mù ở phía xa, lau đi phần nước bọt tanh hôi văng tung tóe trên mặt mình, nói: "Lo cho mình trước đi đã, bản thân thì đi ở rể, ở bên ngoài mang giày rách, lão bố vợ của anh nhất định sẽ lấy mạng anh."
Tất cả những chỗ đau của Trưởng tàu đều bị cô động đến, hắn không còn cách nào khác, tay run rẩy lau mồ hôi trên thái dương, lấy điện thoại chuyển cho cô năm mươi ngàn: "Tôi chuyển trước cho cô năm..."
"Một trăm ngàn."
"Tôi đã nói tôi không có nhiều tiền như vậy!"
"Thế không cần nói nữa."
Trưởng tàu cắn chặt răng, phát ra âm thanh ken két, khóe mắt co giật mấy lần, ngón tay dùng sức nhấn vào màn hình điện thoại, móng tay trắng xanh nổi lên, hắn cố nuốt cục tức này xuống, chuyển cho cô thêm năm mươi ngàn nữa.
Điện thoại của Tông Ngọc nhận được tin nhắn thông báo, cô đội chiếc mũ lưỡi trai lên rồi về lại chỗ ngồi của mình.
Trưởng tàu gọi cô: "Cái hộp của cô còn ở đây!"
Tông Ngọc không quay đầu lại: "Tặng cho anh đấy."
Trưởng tàu cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, hắn mở ra, bên trong không hề có thứ gì cả.
Lúc này, trên các phương tiện truyền thông phát lại vở Kinh kịch lúc đầu, cô diễn viên trẻ đó, chính là Tông Ngọc.
Trưởng tàu giương mắt, đúng lúc nhìn thấy gương mặt chua ngoa cay nghiệt đó của cô, không tự chủ được mà siết chặt điện thoại.
Tông Ngọc trở lại ghế ngồi, không mang theo chiếc hộp gỗ đó, những người khách xung quanh cũng không phải vô lý thích truy đuổi đến cùng, cho nên cũng không quấy rầy cô nữa.
Trời tối, gần đến Cam Tây, mọi người trên tàu hỏa chen chúc nhau ở một nơi chật hẹp hơn hai mươi tiếng, mùi hôi miệng, mùi hôi chân, mùi cơ thể, mùi đồ ăn thức uống, mùi nước hoa rẻ tiền đều không thể che giấu được. Nhân dịp lộ trình sắp kết thúc, tất cả đều lén chạy ra ngoài.
Tông Ngọc ngồi trước mặt khay trà bày đầy vỏ hạt dưa, còn có xương gà hầm. Đối diện là một người đàn ông đã cởi giày, chân gác lên cửa sổ, nằm lên đùi của người phụ nữ, dùng di động chơi đấu địa chủ.
Người phụ nữ ôm lấy đầu của anh ta, chuyên chú nặn mụn đen trên mũi anh ta, sau khi nặn xong rồi bôi xuống gầm ghế.
Tông Ngọc nhắm mắt lại.
Sáng sớm hơn chín giờ, tàu hỏa đến ga cuối cùng, Tông Ngọc lấy chiếc túi ra khỏi giá hành lý rồi cõng trên lưng, liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, bước xuống tàu.
Sau khi rời khỏi nhà ga, cô híp mắt nhìn tấm biển treo giương cao ở lối vào, từ chối lời mời chào của hai kẻ lừa đảo trong khách sạn, đi tới trước mặt của một người đàn ông đang dựa người vào lan can, gõ gõ vào tấm biển đón người được làm bằng bìa cứng của anh ta, hỏi: "Lữ Ba?"
Người đàn ông đứng thẳng người, kéo kính râm xuống, liếc nhìn cô: "Tông Ngọc?"
Tông Ngọc gật đầu.
Anh ta tháo hẳn kính ra, cũng gật đầu một cái: "Tôi là Lữ Ba." Nói xong lại đưa mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới: "Em bao nhiêu tuổi?"
"Thuê xe cũng có yêu cầu về tuổi tác à?"
Lữ Ba cười châm biếm: "Thế thì không có, chỉ là vị thành niên thì tôi phải gánh thêm một phần nguy hiểm thôi."
"Vậy thì đi thôi."
Lữ Ba đi trước dẫn đường cho cô, "Chúng ta đến khách sạn trước, hay là thế nào? Em tìm được khách sạn chưa? Nếu không thì tôi có thể giúp em, chắc chắn rẻ hơn chỗ em chọn."
"Tôi đi Diệm Thành." Tông Ngọc nói.
Lữ Ba nhai kẹo cao su, đưa ra lời đề nghị: "Diệm Thành cũng không có chỗ nào để chơi, chi bằng tôi đưa em đến đường cao tốc đô thị nhé?"
"Tôi đi Diệm Thành."
Lữ Ba không nói nữa: "Được. Nhưng nếu em muốn đi Diệm Thành thì nên ngồi tàu hỏa, đi xe thuê không có lợi lắm đâu. Tôi nói trước cho em biết, đừng để đến lúc tôi báo giá rồi thì em lại chê đắt."
"Bao nhiêu tiền?"
Lữ Ba do dự một chút, cười híp mắt nói: "Chín trăm sáu."
Tông Ngọc lấy điện thoại ra: "Mã."
Lữ Ba thấy cô thẳng thắn như vậy, cũng mau chóng cầm điện thoại lên: "Được."
Tông Ngọc chuyển cho anh ta năm trăm ngàn: "Phần còn lại đến nơi rồi đưa cho anh."
"Cũng khá thận trọng đấy." Lữ Ba cất điện thoại, sau đó đi tới bãi đậu xe, cười hỏi: "Người nhà em có yên tâm để em một mình đi ra ngoài không? Đã hỏi qua người nhà chưa?"
Tông Ngọc không thèm để ý.
Lữ Ba cảm thấy trò chuyện với cô gái nhỏ này thật là trắc trở, cũng không tiếp tục đùa với cô nữa.
Hai người đến bãi đậu xe, chiếc Toyota Alphard phía trước là của Lữ Ba, Tông Ngọc chụp ảnh chiếc xe và biển số xe của anh ta rồi mới bước lên.
Lữ Ba thu hết mọi hành động của cô vào mắt, lên xe, quay đầu hỏi cô: "Một mình ra ngoài chơi không ít lần nhỉ? Thao tác này rất thuần thục."
Tông Ngọc hướng mắt ra ngoài cửa sổ.
Lữ Ba thấy cô tính tình cổ quái, sờ sờ mũi, thu lại điệu bộ quen thuộc của mình, khởi động xe.
Tây Bắc tháng Mười nhiều mây, ngày trong xanh, ánh mặt trời vừa đủ, nhiệt độ cũng không cao, nhưng nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm khá lớn. Vào ban ngày ở trong xe nếu không mở cửa sổ sẽ nóng đến đổ cả mồ hôi, khi đến đường cao tốc Cam Ninh, từng cơn gió mát thổi qua khiến cho người ta bất giác kéo dây khóa áo khoác lên cao.
Đến gần tối, nhiệt độ chợt giảm xuống, hai tay của Tông Ngọc vẫn để trong túi áo, nhưng đầu ngón tay vẫn không tránh khỏi cảm giác lạnh buốt.
Sau khi qua trạm thu phí, còn phải chạy quanh quẩn trong núi hơn năm tiếng, băng qua hai đường hầm, ngang qua một đám trâu bò, sau đó mới chậm rãi tiến vào thành phố Diệm Thành.
Liếc nhìn xung quanh, có một vài chuỗi nhà hàng quen thuộc, cửa hàng trà sữa và gà rán, cùng mấy cửa hàng thương hiệu thời trang thể thao. Bên cạnh rạp chiếu phim còn có một nhà hát kịch, bên dưới tựa đề chữ Hán là một hàng chữ Tây Tạng có cùng kích thước.
Khi sắp đến trung tâm thành phố, trên bầu trời phát ra tiếng sấm rền vang, ngay sau đó liền đổ một trận mưa. Trên nền gạch của con phố cũ loang lổ gập ghềnh, chỉ cần có mưa xuống là đường sá liền trở nên lầy lội. Con đường quốc lộ rộng vài mét, trên từng ngọn đèn đường đều có cắm một lá cờ đỏ, phần mặt tiền của những căn nhà ba đến năm tầng có đầy đủ các loại hàng quán đang mở.
Càng chạy vào trong, đường càng hẹp, dốc càng nhiều, xe cũng nhiều hơn. Cảm giác về một thành phố vươn mình trong núi càng rõ ràng hơn bao giờ hết.
Lữ Ba suốt đoạn đường không mở miệng, lúc này đã sắp đến nơi, ngáp một cái, chống tay lên đầu: "Trời còn chưa tối, em tìm khách sạn nghỉ ngơi đi. Hay là tôi lái xe đưa em đi dạo một vòng nội thành? Chỉ là giờ này hơi kẹt xe."
Tông Ngọc liếc nhìn thời gian, vẫn còn sớm, "Có biết sòng bạc Bảo Quận không?"
Lữ Ba đang muốn ngủ gật thì bị câu hỏi này của cô đánh bay đi hết, nghiêng đầu lại, nhìn chằm chằm cô mấy giây: "Chỗ đó không cho phép trẻ vị thành niên vào."
"Không đi thì tôi tìm người khác."
"Đi."
Sòng bạc Bảo Quận nằm ở khu Đường Hoa, bên cạnh là mấy hộp đêm, có những khách sạn nổi tiếng không rõ tên, phía sau đó là phố ăn vặt, quán ăn mọc lên ở khắp nơi, tứ đại trường phái ẩm thực Trung Hoa đều có đủ cả, được xem là khu phồn hoa nhất của Diệm Thành.
========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Chiều Hư 2. Trùng Sinh Để Gặp Người 3. Sống Lại, Ta Cảm Thấy Chính Mình Thật Ngon Miệng 4. Con Riêng Chỉ Muốn Học Tập =====================================
Khi trời tối, khu vực này sẽ trở nên sống động hơn, dưới những biển hiệu đèn LED lòe loẹt, trong tiệm gội đầu có vài cô gái tóc hồng, xanh, mặc áo hở eo. Khuyên tai bản to, móng tay rất dài, lấp lánh khi có ánh sáng chiếu rọi vào. Giày cao gót giá rẻ thấp nhất cũng mười phân, nâng đỡ đôi chân được bao bọc bởi đôi tất da màu đen, trắng. Chân có thể không dài, cũng không thon, nhưng chỉ cần để lộ ra nhiều một chút thì sẽ thu hút được sự chú ý của người qua đường.
Lữ Ba đỗ xe ở ven đường, hạ kính xe, đốt một điếu thuốc: "Cô gái nhỏ sạch sẽ như em không nên tới chỗ này."
Tông Ngọc không lên tiếng, nhìn chằm chằm vào những tên côn đồ đang hút thuốc ở lối vào của sòng bạc.
Một lúc sau, có một chiếc ô tô dừng ở trước cửa, một người đàn ông trung niên cao lớn vạm vỡ bước xuống xe, còn đang phì phèo thuốc lá, sau khi ông ta rít một hơi cuối cùng, đem đầu lọc thuốc lá vứt ở ven đường, nhổ ra một bãi đờm, chiếc thắt lưng vàng kia cũng không thể siết chặt cái bụng bia của ông ta, quần jean bó sát càng làm lộ ra khuyết điểm đôi chân vòng kiềng.
Tông Ngọc hỏi Lữ Ba: "Đó là ai?"
Lữ Ba liếc mắt nhìn, không đáp lại cô: "Em khẳng định tôi biết ông ta là ai sao?"
Tông Ngọc nói: "Lúc tôi thuê xe đã xem qua thông tin của anh rồi, ở đây là nguyên quán của anh."
Lữ Ba phục rồi: "Rốt cuộc em đang làm gì?"
"Ông ta là ai?"
Lữ Ba mở to mắt, cảnh giác nhìn cô: "Trước tiên em cần phải nói cho tôi biết, em muốn làm gì."
Tông Ngọc nói: "Nói cho anh biết cũng vô ích, hơn nữa tôi chỉ là một cô gái thì có thể làm được gì."
Lữ Ba hút thuốc xong, nhả ra một làn khói, dáng vẻ suy nghĩ vài ba giây, nói: "Ông ta tên là Khâu Văn Bác, ông chủ của Bảo Quận, hộp đêm tên Nghê Nguyệt nằm bên cạnh cũng là của ông ta."
"Thế lực có lớn mạnh không?"
"Nếu em đã biết Bảo Quận thì nhất định đã từng tìm hiểu qua rồi, đâu cần thiết phải hỏi tôi nữa." Lữ Ba nói: "Ông ta còn có một người anh, là cựu giám đốc của công ty khoáng sản lớn nhất Cam Tây. Hai anh em họ ở nơi này bước đi nghênh ngang, không một ai dám quản."
"Vậy Trần Ký thì sao?"
Lữ Ba quay đầu nhìn cô, xác nhận lại: "Ai?"
"Trần Ký."