Có vẻ như chúng đã nương tay với cô. Nhìn đi nhìn lại cũng chưa thấy vết bầm tím nào trên người. Cùng lắm chỉ xây xước chảy máu vài chỗ.
Sau khi hai đứa kia dần cô ra bã rồi thì Đổng Uyên mới yêu cầu dừng lại. Cô ta ghé sát vào mặt cô để buông mấy lời đe dọa:
" Nể tình chúng ta là bạn cũ nên lần này coi như tớ tha. Tốt nhất cậu không nên chĩa mũi vào chuyện của người khác như thế. Ngày xưa bị ăn hành thế vẫn chưa khiến cậu tỉnh ngộ nhỉ ~ "
Sức chống chịu của cô đã đến giới hạn. Vậy nên cô đành chống mắt lên nhìn đám đó rời đi trong sự vui vẻ. Cô muốn gào lên hỏi cô ta vì sao lại biết được quá khứ của mình. Nhưng hai cánh tay cô không thể chống xuống đất thêm lần nào nữa. Tần Nhiệm đành bất lực rồi nằm ngửa lên trời mà nghỉ ngơi.
Ánh mắt cô lặng lẽ quan sát thật kĩ nơi chó má này. Chỉ là một bãi đất trống dưới chiếc cầu nhỏ của thành phố. Bên cạnh là một con sông luôn không mấy được sạch sẽ. Mặt nước luôn có mấy bao rác lềnh đềnh nổi lên rồi bốc mùi thật ghê tởm. Trước mặt cô giờ chỉ là bê tông cứng nhắc của mặt cầu.
" Lần này chúng không hành động trong trường nữa. Thế thì vụ này sẽ thuộc quyền của lãnh đạo địa phương à..... bố mẹ cô ta làm trong đó sao? "
" Khụ. "
Một tiếng ho nhẹ mở đầu cho một tràng ho tiếp theo. Cô như bừng tỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-den-cung-sao-dem/2701955/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.