Dường như bà ta không còn muốn dây dưa với cô về vụ này nữa. Bà Yên thẳng thừng nhổm người lên và nhìn cô với đôi mắt đằng đằng sát khí:
" Em nói đúng. Là mẹ thì phải bảo vệ con cái của mình dù nó có làm ra tội lớn như nào đi nữa. Thế nên em đừng làm loạn nữa. Tôi cam đoan với em là tôi sẽ nhắc nhở con bé. "
" Thưa..thưa cô! Em đồng ý với cô là em có bảo mẹ phải bảo vệ cho con nhưng em không hề bảo mẹ che đậy tội ác của con cái! Nếu nhắc nhở mà giải quyết được vấn đề thì cần gì cảnh sát? Em...em chỉ đang muốn được đi học bình thường như các bạn thôi.....chứ....không phải..... "
Cổ họng cô nghẹn cứng lại. Nói đến đó là những hình ảnh tăm tối đó bủa vây lấy tâm trí cô khiến cô không thể tập trung phản biện. Nỗi đau đớn cả về thể xác và tinh thần kia sao có thể nói cho qua là cho qua?
Khi đó cô muốn bật khóc lắm. Muốn kể khổ với cả thế giới lắm. Nhưng Tần Nhiệm vẫn cố nuốt nước mắt vào trong để kéo dài thời gian, chờ đợi Vương Chí Thần trở lại.
Đối phương cũng nhìn thấu tâm can của cô. Chính vì thế mà bà Yên lên giọng đe dọa:
" Trông em có vẻ rất khổ sở. Tôi cũng chẳng muốn nhuốm màu tâm hồn em thêm đen. Giờ tôi đưa ra hai lựa chọn: một là im lặng về chuyện này và tiếp tục học hành. Hai là rời khỏi đây và vẫn giữ im lặng. Nếu em dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-den-cung-sao-dem/2701905/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.