Chính cô cũng không hiểu sao mình lại chạy về khu đất trống cạnh chung cư nơi mình ở. Con cún Lucas như đánh hơi ra mùi chủ nhân nên đã nhanh chóng tìm thấy Tần Nhiệm đang gục mặt trong bụi cây. Chị Băng Băng hốt hoảng đến tái mặt.
Tần Nhiệm khi nhìn thấy chú cún của mình chỉ khóc thêm chứ chẳng vui lên tẹo nào. Mới cùng nhau đi tìm chó mà giờ bảo không có tình cảm…? Tên bỉ ổi đó thích làm người khác dằn vặt về mình như thế sao?
Tối hôm đó…
" À…vâng. Cảm ơn cô đã gọi về thông báo ạ. Tôi sẽ bảo em nó ngay. Vâng vâng. Chào cô ạ. "
Chị Băng Băng cười chào tạm biệt rồi cúp máy. Đôi mắt chị liếc nhanh Tần Nhiệm vẫn còn đang thút thít trên ghế sofa.
" Em bỏ học cả ngày hôm nay đấy hả? Sao em bảo với chị em được nghỉ chiều?! Giáo viên chủ nhiệm vừa gọi cho chị đấy. " Băng Băng kiên quyết tra hỏi cô.
" Xin lỗi…em xin lỗi ạ. Đó là lỗi của em. Đáng ra em nên lên lớp chứ không phải… "
Sự uất ức trong lòng dâng lên khiến Tần Nhiệm cúi mặt xuống gối. Băng Băng chỉ biết thở dài nhìn cô bé trước mặt. Cô ấy nhẹ nhàng ngồi bên cạnh cô mà buông lời an ủi:
" Tên khốn đó không xứng để em khóc đâu. Thất tình đương nhiên sẽ sướt mướt, nhất là lần đầu. Cơ mà em khóc nãy giờ cũng phải mấy tiếng rồi. Bộ mai em không muốn đi học hả? "
" Hức hức…hức…hức… "
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-den-cung-sao-dem/2701823/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.