Trước giờ Giang Trì vốn không có thói quen ôm đồ ngủ, nhưng bây giờ không biết do đâu mà hễ đồ của Diệp Lan là cậu lại muốn kéo vào trong chăn.
Sơ mi, khăn choàng, áo thun của Diệp Lan…
Mấy hôm nay trong lúc ngủ nướng không hiếm lần Giang Trì mơ mơ màng màng ôm đồ đạc vào lòng, nếu không phải biết còn được ở lại lâu thì cậu còn nghi ngờ bản thân sẽ to gan lớn mật trộm luôn đồ riêng tư của anh giấu mang đi.
Lỡ bị phát hiện…
Tối đa lại bị Diệp Lan “phạt” một tí, cũng đâu có đau. Gần đây Giang Thịt Tươi hơi lờn đòn, không sợ nhiều nữa.
Nhưng thứ cậu lôi vào hôm nay thì hơi xấu hổ, Giang Trì tỉnh ngủ, nhìn nhìn sợi dây nịt cấn thành ngấn trên bụng mình của Diệp Lan, đỏ mặt.
Giang Trì hồi tưởng kĩ lại, không nhớ được Diệp Lan đi lúc nào, cũng không biết Diệp Lan có phát hiện không.
Hy vọng là không.
Giang Trì mơ mộng đẹp đẽ lắm, lúc xuống giường rửa mặt xong quay lại xếp chăn thì phát hiện tấm giấy note.
“Thích sợi dây nịt này thì tặng em đó, lần sau đi sự kiện nhớ phải đeo, anh chờ xem đấy. Diệp Lan”
Giang Trì nhìn sợi dây nịt giá cả xa xỉ tối qua mới bị Diệp Lan dùng cho mưu đồ bất lương, mặt đỏ bừng bừng.
Tặng mình thì thôi đi, còn yêu cầu đeo đi sự kiện…
Bất kể lý do là Diệp Lan từng đeo sợi dây nịt này hay vì sự vụ tối qua, nói chung Giang Trì đều đỏ mặt không dám nhìn nó nữa, cậu ho khan mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de/1333989/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.