Nhân viên đến mời Diệp Lan, báo là Nhâm Hải Xuyên sửa kịch bản, cần anh và Hà Dịch quay bù một cảnh, Diệp Lan đoán Nhâm Hải Xuyên định tranh thủ dùng tiếp bối cảnh lúc trước, nên không làm mất thời gian, đi theo nhân viên ngay.
Để lại một mình Giang Trì trong phòng nghỉ của Diệp Lan.
Giang Trì nắm nắm vành tai bị Diệp Lan vò đỏ, tim đập thình thịch.
Câu Diệp Lan mới nói quá ái muội.
Dù sao Giang Trì cũng lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, không hiếm lần nghe thấy câu này, đặc biệt là những năm cậu chưa nổi tiếng, khi chạy khắp nơi dự sự kiện nhận thù lao, thi thoảng lại gặp phải tình huống ấy.
Nếu câu này phát ra từ miệng người khác, dù có biểu đạt mờ hồ kín đáo hơn Giang Trì cũng hiểu ngay ý người đó được, rồi tức tốc từ chối lời đề nghị nâng đỡ của đối phương.
Nhưng Diệp Lan nói ra… Giang Trì thật không cách nào nghĩ theo phương diện đó được.
“Có bị bắt nạt hay muốn tài nguyên nào, thì đến tìm tôi.”
Giang Trì gần như nghi ngờ mình gặp ảo giác.
Vừa có tài nguyên tốt vừa được Diệp Lan dùng “quy tắc ngầm”, trên đời này làm sao có chuyện tốt như thế được?!
Hơn nữa, ánh mắt và động tác của Diệp Lan lúc nãy cũng không có gì quá giới hạn, nếu thật là ám chỉ mình có thể được ưu tiên thông qua anh ấy thì khi nói ít nhất cũng phải sờ đùi mình chứ? Hoặc sờ chỗ khác cũng được, mình sẽ không phản kháng mà, anh ấy tha hồ…
Suy nghĩ của Giang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de/1333961/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.