Diệp Lan cúp máy xong ngồi trong phòng khách ngắm tuyết một lúc, không lâu sau Sầm Văn liên lạc, hỏi bây giờ cô mang điểm tâm sang được không.
Diệp Lan nhìn lên tầng, không xác định được Giang Trì đã dậy chưa, trả lời: Đến đi, lúc vào tự mở cửa, đừng gõ.
Sầm Văn tưởng là Diệp Lan còn ngủ sợ ồn, vội nói em biết rồi.
Diệp Lan xoa vai, ngồi dậy cuộn chăn thành cục ném vào tủ rồi tựa nghiêng trên sofa lướt weibo, khoảng hơn hai mươi phút sau, khóa điện tử kêu tinh tinh rồi cách một tiếng, Sầm Văn đẩy nhẹ cửa.
Sầm Văn cởi đôi giày gót nhọn, xách hộp giữ nhiệt to rón rén đi qua huyền quan, thấy Diệp Lan đứng trong phòng khách thì giật nảy cả người, bật cười, “Anh dậy sớm vậy? Tối qua chị An Á nói anh ra ngoài, em còn tưởng trưa anh mới dậy.”
“Dậy lâu rồi.” Diệp Lan bỏ điện thoại xuống, “Vất vả em rồi, đã nói cho em nghỉ mà ngày ba mươi còn bắt em tới.”
Sầm Văn bước nhanh vào bếp, vôt ư nói: “Không sao, tối qua thấy tuyết rơi là em đã nghĩ mai phải sang đây rồi, dù sao cũng không xa, anh ăn bây giờ chưa?”
“Ăn, đừng lấy hết ra, dọn cho anh một nửa là được rồi.” Diệp Lan đói nãy giờ.
Sầm Văn nhanh tay dọn bàn cho Diệp Lan, ngước lên hỏi: “Trước khi nghỉ em nhờ dì giúp việc mua trái cây để trong tủ lạnh, dì ấy có mua không? Em ép…” Sầm Văn chợt ngưng bặt, cô hóa đá nhìn về phía cầu thang, vài giây sau máy móc nói hết câu: “Ly nước.”
Giang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de/1333957/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.