Diệp Lan cố gắng giữ biểu hiện bình thản một chút, cho bớt giống cục nợ đời mới báo hại xong còn chạy khắp nơi khoe khoang, không chín chắn chút nào.
Đến tìm Giang Trì bất quá vì chuyện này có liên quan đến cậu nên mới báo cho một tiếng, chỉ vậy thôi.
Người mở cửa là Lý Vĩ Lực.
Lý Vĩ Lực thấy Diệp Lan, giật mình suýt sập cửa lại.
Diệp Lan khẽ nhíu mày, “Giang Trì đâu?”
“Bên…bên trong…” Lý Vĩ Lực cũng xem weibo của Diệp Lan rồi, giờ cậu đứng còn không vững, lắp bắp: “Anh Giang… anh Giang mới nói muốn ăn bánh, em em em đi mua cho anh ấy.”
Nói rồi chạy mất dạng.
Diệp Lan nhìn theo bóng lưng Lý Vĩ Lực, mỉm cười, đẩy cửa bước vào nói: “Giang Trì, chuyện…”
Giang Trì bật tưng dậy, cậu siết chặt điện thoại, môi tái đi.
Diệp Lan vào phòng thấy cậu như thế thì biết chắc cậu thấy rồi, nói thẳng: “Không úp mở với cậu nữa, có phải cậu thấy bài tôi đăng rồi không?”
Giang Trì ngơ ngẩn gật đầu.
“Cũng chẳng phải chuyện lớn gì, tôi chỉ đính chính lại, có sao nói vậy, không báo trước với cậu nên…” Diệp Lan nhíu mày nheo mắt nhìn Giang Trì, giọng còn lúc càng thấp, rồi bật cười: “Sao vậy cục cưng? Tay run quá kìa.”
Giang Trì đâu chỉ run mỗi tay.
Cả người cậu, từ trên xuống dưới, đều đang run rẩy.
“Em…”
Giang Trì cất tiếng liền cảm thấy giọng mình không được ổn, không nói tiếp nữa, cậu vô thức nhìn quanh, ngồi xuống chống hai tay bên trán, cố gắng hít thở sâu.
Diệp Lan xấu hổ, “Cậu…”
“Em…”
Giang Trì siết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de/1333947/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.