《 Yêu dương 》《 Bài ca hôn lễ 》 đều chuyên dùng trong hôn lễ.
Thẩm Tùng An chọn bài diệu thế này, làm Chiêm Ngọc trong nháy mắt nhớ tới tiệc tối kỷ niệm ngày thành lập trường mấy hôm trước, Thẩm Tùng An ôm hoa hồng lavender chậm rãi đi tới.
Bài chuyên dùng cho hôn lễ cùng hoa chuyên dùng cho hôn lễ, tại lúc này khó phân.
"Nghĩ cái gì?" Thẩm Tùng An thấy Chiêm Ngọc không nói lời nào, giả vờ không hiểu hỏi, "Là anh chọn không tốt sao?"
"...... Khá tốt, nó đi." Chiêm Ngọc vội vàng, anh luôn cảm thấy ánh mắt Ngôn Thu bên cạnh nhìn anh và Thẩm Tùng An ý vị thâm trường, làm anh có loại ảo giác Ngôn Thu cũng là fan CP Cháo bát bảo.
Chọn bài xong, Thẩm Tùng An ngồi xuống trước dương cầm, mở nắp đàn, ngẩng đầu nhìn về phía Chiêm Ngọc.
Chiêm Ngọc đã chuẩn bị tốt, cho rằng anh còn lời muốn nói, cũng cúi đầu nhìn anh: "Làm sao vậy?"
Thẩm Tùng An lắc đầu, sau đó thả lực chú ý lại dương cầm.
Đối với Chiêm Ngọc, 《 Yêu dương 》là bài kinh điển này cậu căn bản không cần xem nhạc, mà Thẩm Tùng An cũng như thế.
《 Yêu dương 》là khúc hợp tấu đàn violon và dương cầm do Edward người soạn nhạc nước Anh soạn ra.
Bài này Thẩm Tùng An luyện tập vô số lần, vì một ngày có thể cùng Chiêm Ngọc hợp tấu đàn violon. Kỳ thật nguyện vọng này với anh mà nói cũng không khó thực hiện, khó là anh sợ mình sau khi có giao lưu với Chiêm Ngọc lại không khống chế được khát vọng nội tâm của mình.
Cho nên trước hôm nay, anh chưa từng bước thêm một bước vì nguyện vọng này.
Ba năm trước anh ở nước Anh lần đầu thấy Chiêm Ngọc, lúc ấy Chiêm Ngọc vẫn mang bộ dáng thiếu niên mặc chế phục tây trang trường học, đứng trước mặt anh, diễn tấu cho người nghèo túng đơn độc là anh lúc ấy.
Đó là thời khắc hắc ám nhất trong đời anh, lúc ấy anh bị vây trong một nhân vật không ra được, rồi lại cưỡng bách mình tiến vào nhân vật tiếp theo, muốn thoát khỏi di chứng nhập diễn quá sâu.
Mà Chiêm Ngọc xuất hiện, dẫn anh ra khốn cảnh, ngay lúc đó tiếng đàn cùng nụ cười của Chiêm Ngọc, cho đến hôm nay, anh đều chưa từng quên.
Dương cầm cùng đàn violon hợp tấu ra tình yêu, triền miên lại ngọt ngào, như tắm mình dưới ánh mặt trời bọt biển màu sắc rực rỡ, lại như đoá hoa tươi đẹp sau sương sớm.
Trong tiếng nhạc, Thẩm Tùng An thấy Chiêm Ngọc ba năm trước đây, cõng đàn violon, mặt mang mỉm cười hỏi mình: "Tiên sinh, anh khỏe không?", Đó là nơi tình yêu của anh bắt đầu, cuộc đời này không quên.
Anh nhìn Chiêm Ngọc từ bộ dáng thiếu niên trưởng thành thành thanh niên, tình yêu của anh theo thời gian từ từ gia tăng, chưa từng có một tia phai màu.
Mà Chiêm Ngọc trong tiếng nhạc triền miên lâm li, thấy mình hôn môi Thẩm Tùng An trên đỉnh núi Canaan.
Tiếng đàn dần lui, toàn bộ phòng đàn quay về bình tĩnh.
Chiêm Ngọc cùng Thẩm Tùng An đồng thời nhìn về phía đối phương, tầm mắt giao hội, không hẹn mà cùng nở ra nụ cười.
"Quá dễ nghe!!" Tiếng Ngôn Thu truyền đến, theo kích động vỗ tay, "Hai người quá tuyệt vời, đặc biệt là Tiểu Ngọc, từ hôm nay trở đi, chị chính là fans của em!"
Chiêm Ngọc từ nhỏ đến lớn nghe qua vô số khích lệ, cậu vốn nên tập mãi thành thói quen, chỉ là người khen mình đổi thành người nhà Thẩm Tùng An, đáy lòng không khỏi sinh ra vài phần thẹn thùng, quay đầu gật đầu cười với Ngôn Thu: "Cảm ơn chị Ngôn khích lệ, kỳ thật Thẩm ca mới thật lợi hại."
"Đều rất lợi hại." Ngôn Thu thành khẩn, ngay sau đó giọng biến đổi, đầy mặt ý cười doanh doanh, "Phía chính chủ phát đường trí mạng nhất, muốn chết!!"
Chiêm Ngọc: "......"
"Kinh ngạc làm gì?" Ngôn Thu duỗi tay chạm mũi Chiêm Ngọc, cười hì hì nói, "Chị là fan CP, thực kinh ngạc sao?"
Chiêm Ngọc vừa rồi thấy ánh mắt Ngôn Thu như ánh mắt mẹ nhìn mình với Thẩm Tùng An, không nghĩ tới thật đúng là vậy?!
Làm một fan CP đủ tư cách, Ngôn Thu ở phòng đàn không lâu lắm, khen Chiêm Ngọc một lần tìm cớ xuống lầu, lưu lại không gian cho Chiêm Ngọc cùng Thẩm Tùng An.
Trên đường xuống lầu, cô đụng dì Đàm mang trà cho Thẩm Hoài Ninh, gọi đối phương một tiếng: "Dì Đàm, chúng ta tối nay ăn cháo bát bảo đi."
Phòng đàn, Chiêm Ngọc nhéo nhéo tai vì Ngôn Thu khen đến có chút nóng lên, nói với Thẩm Tùng An: "Thẩm ca, anh đàn dương cầm thật tốt."
Thẩm Tùng An duỗi tay kéo cậu đến bên người, nhận đàn violon trong tay cậu đặt lên dương cầm nói: "Không bằng một phần vạn của em."
"Không có việc này." Chiêm Ngọc lắc đầu nói, hai người vừa rồi tuy lần đầu hợp tấu, nhưng quá trình phối hợp thập phần ăn ý, này cũng ít nhiều do kỹ xảo cao siêu tinh vi khi Thẩm Tùng An đàn dương cầm.
Thẩm Tùng An cười một cái, nâng cằm hỏi cậu: "Thử một chút sao?"
"Được."
Chiêm Ngọc nhìn dương cầm xinh đẹp cũng có chút ngứa tay, bất quá kỹ thuật đàn dương cầm của cậu so với kéo đàn violon có chênh lệch: "Bất quá em không quá quen, anh đừng cười em."
"Không sao đâu mà." Thẩm Tùng An nhường vị trí cho cậu.
Cậu đàn tấu 《 Ngôi sao nhỏ 》 , môi trong lời vui sướng của đoạn nhạc cũng hơi nhếch, mặt mày mang theo một tia ngay thẳng thiên chân.
Thẩm Tùng An ở bên cạnh lẳng lặng mà nhìn, đầu ngón tay Chiêm Ngọc như bôi mật đường, ấn mỗi một âm phù đều làm anh nếm ra vị ngọt.
Chiêm Ngọc đàn tấu 《 Ngôi sao nhỏ 》, so với đàn tấu 《 Yêu dương 》 càng mê người.
Âm phù cuối cùng rơi xuống, ý cười bên môi Chiêm Ngọc còn tại, ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Tùng An, hỏi: "Em đàn tốt chứ?"
Thẩm Tùng An trả lời bằng việc khom lưng hôn một cái trên môi cậu.
Lướt qua một cái liền ngừng, lại nhu tình lưu luyến.
......
Cách ngày, Chiêm Ngọc tiễn Thẩm Tùng An ra sân bay, Trương Kỳ đưa cậu qua chỗ Lật Thanh.
Lật Thanh không có ở nhà, mà ở căn hộ tự mua cạnh quán ăn, ngày thường chỉ có một người là cậu ở, thật không khéo, hôm nay Chiêm Ngọc qua, ở hành lang đụng mẹ Lật Thanh —— Địch Lộ.
Địch Lộ là tổng giám đốc công ty dưỡng phẩm nổi danh trong nước, khác với Nhan Lạp tính cách khiêu thoát, yêu thích náo nhiệt, bà là điển hình của nữ cường nhân, trừ bỏ công tác sấm rền gió cuốn bên ngoài, trong sinh hoạt cũng có tính cường thế, chuyên chế.
Chiêm Ngọc tuy cùng Lật Thanh quen nhiều năm, nhưng với Địch Lộ lại chưa tới trình độ biết, một bởi vì Địch Lộ bận quá, thường xuyên đi công tác khắp nơi, cơ hội có thể nhìn thấy rất ít, hai bởi vì lúc sơ trung, cậu từng gặp Địch Lộ lạnh mặt tát Lật Thanh, đối bà có chút kính nhi viễn chi (*).
(*) Kính trọng nhưng không thân mật, không dám tới gần.
Nhìn đối phương một thân váy công sở, cánh tay cầm áo khoác, một bộ muốn ra cửa, bước chân Chiêm Ngọc dừng lại, gọi đối phương một tiếng: "Dì Lộ."
Địch Lộ cũng thấy cậu, sắc mặt nhàn nhạt gật đầu, hỏi: "Tới tìm Thanh Thanh?"
"Dạ, giữa trưa hôm nay có hẹn cậu ấy đi ăn ạ." Chiêm Ngọc gật đầu, lễ phép hỏi, "Dì Lộ giữa trưa cùng ăn sao?"
"Không được, chiều nay dì còn có hội nghị."
Bà cự tuyệt ở trong dự kiến của Chiêm Ngọc, Chiêm Ngọc cũng không nhiều lời, chờ bà rời khỏi, mới móc chìa khóa mở cửa nhà Lật Thanh.
Lúc cậu mở cửa đi vào, Lật Thanh dựa sô pha, trên người mặc áo ngủ, tóc dài màu đen tùy ý rũ trên tay vịn sô pha, đuôi tóc rũ tới mặt đất.
Nghe thanh âm mở cửa, Lật Thanh tưởng mẹ quay lại, có chút không kiên nhẫn nâng cánh tay lên che mắt, phát hiện là Chiêm Ngọc sau, sắc mặt tốt một ít, ra tiếng nói: "Tiểu Ngọc."
"Thanh ca." Chiêm Ngọc gọi một tiếng, chú ý trên mặt đất có mảnh thuỷ tinh nhỏ, chần chờ nói, "Tớ đụng dì Lộ ở cửa, hai người lại cãi nhau?"
"Cãi nhau cái gì." Lật Thanh cười nhạo một tiếng, xoay người từ trên sô pha ngồi dậy, "Bà ấy đơn phương phát hỏa thôi, còn ném ly của ông đây, đù má, ông đây mất mấy trăm mới mua được đấy."
Mẹ con họ cãi nhau không phải ngày một ngày hai, Chiêm Ngọc biết chuyện này hỏi nhiều tâm tình Lật Thanh cũng không tốt, dứt khoát không hỏi, suy nghĩ nhặt thuỷ tinh trên mặt đất.
Lật Thanh thấy thế, ra tiếng ngăn lại: "Đừng nhúc nhích, tớ đi lấy chổi lại đây."
Chiêm Ngọc nhặt mảnh thuỷ tinh nhỏ ném vào thùng rác, dư lại những mảnh vụn Lật Thanh dùng chổi quét sạch sẽ, chờ dọn xong, mới nói: "Cậu mau thay quần áo, tớ đưa cậu đi ăn ngon, có một cửa hàng đồ ăn đặc biệt ngon."
Lật Thanh tự mở nhà bàng, nghe vậy cười: "Gì ăn ngon?"
"Một tiệm ăn tại gia." Chiêm Ngọc thúc giục, "Cậu mau đi đi."
Lật Thanh rửa mặt một phen, hai người ra cửa.
Chiêm Ngọc Lật Thanh đi đồ ăn viên, Lật Thanh làm ngành thực phẩm, tự nhiên cũng biết nhà này, từng tìm người hỏi tin một chút.
Nhìn Chiêm Ngọc đưa thẻ VIP cho nhân viên công tác, Lật Thanh hơi hơi hạ mi.
Hai người được phục vụ đưa vào trong tiệm, đưa tới phòng chuyên cho Thẩm Tùng An, mới vừa ngồi xuống, giám đốc từng chiêu đãi Chiêm Ngọc tới đây.
"Chiêm tiểu thiếu gia, giữa trưa khoẻ." Giám đốc chào Chiêm Ngọc, nhận ấm trà trong tay người phục vụ, tự mình giúp Chiêm Ngọc châm trà.
"Nói chi vậy, cậu có thể lại đây dùng cơm là vinh hạnh." Giám đốc cười nói, cũng gật đầu với Lật Thanh, sau đó hỏi, "Thẩm tiên sinh hôm nay không cùng tới sao?"
Chiêm Ngọc nói: "Anh ấy đi công tác."
Giám đốc Từ cũng không hỏi nhiều, đưa cho hai người xong thì ra ngoài.
Ông đi rồi, Lật Thanh hỏi: "Thẩm tiên sinh, Thẩm Tùng An?"
Tuy dò hỏi, giọng cậu lại thập phần chắc chắn, nhìn Chiêm Ngọc gật đầu, hỏi: "Rốt cuộc là sao?"
Chiêm Ngọc nói đơn giản cho cậu chuyện mình với Thẩm Tùng An, Lật Thanh nghe xong, nhíu mi: "Tin được sao?"
Cậu không thân với Thẩm Tùng An, xuất phát từ quan tâm Chiêm Ngọc, hỏi như vậy cũng là điều đương nhiên, Chiêm Ngọc gật đầu nói: "Tớ tin Thẩm ca."
Lật Thanh nghĩ thầm trước đó cậu cũng tin Vệ Thu Dung, bất quá cậu ta không nói ra mà hỏi: "Mẹ nuôi bọn họ biết sao?"
"Còn không nói cho bọn họ."
Chiêm Ngọc hôm qua mới cùng Thẩm Tùng An chính thức xác định quan hệ, lúc ấy ở trong nhà Thẩm Tùng An, còn không có cơ hội nói cho ba mẹ, bất quá hẳn mẹ sẽ không phản đối, cũng không biết ba bên kia có thái độ gì.
Nhớ tới ngày thường mẹ nói CP Cháo bát bảo, biểu tình ba một lời khó nói hết, Chiêm Ngọc đột nhiên cảm thấy có chút hoang mang.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]