Chương trước
Chương sau
Bàn lùn cạnh ao có đặt rất nhiều vật nhỏ tống cổ thời gian, gậy mát xa, khối Rubik, cờ nhảy đều có.

Trong tay Chiêm Ngọc cầm một cây búa nhỏ làm từ gỗ, tạo hình gấu trúc, đầu nó và thân tách ra, ở giữa là thanh gỗ, lúc gõ thì chúng sẽ trượt trên thanh gỗ rồi đầu thân hợp lại do chịu lực tác dụng.

Thẩm Tùng An bị câu "Em giúp anh gõ" này làm cứng đờ, khô nóng vừa mới áp xuống lại "Cọ" xông ra, trong đầu không tự chủ được nghĩ tới Chiêm Ngọc ngồi sau lưng giúp mình.

Độ ấm trong phòng hơn bên ngoài nhiều, vì trong nhà có suối nước nóng, trong ao bay lên hơi trắng thật lâu không tan, bao phủ hai người bọn họ, cũng mơ hồ Thẩm Tùng An vì một câu nói của Chiêm Ngọc ánh mắt trở nên sâu thẳm.

...... Bình tĩnh một chút Thẩm Tùng An, mày đã trải qua ba mươi năm sóng to gió lớn đời người.

...... Mát xa tính cái gì? Về sau người cũng sẽ là của mày.

Thẩm Tùng An ở trong lòng thôi miên, muốn mình bình tĩnh lại, mà nó cũng chẳng giúp ích mấy, yết hầu khô nóng không chút nào giảm bớt, trái tim cũng "Thịch thịch thịch".

Nếu cách Chiêm Ngọc gần một chút, có lẽ Chiêm Ngọc còn có thể nghe được tiếng tim đập lộn xộn của anh.

"Thịch thịch thịch ——"

Bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng gõ thanh, Thẩm Tùng An chợt hoàn hồn, xuyên qua tầng tầng hơi trắng thấy Chiêm Ngọc cầm búa nhỏ tự gõ cho mình, một bên gõ một bên lấy cái khác đưa cho anh nói: "Thẩm ca, cho anh một cái."

Thẩm Tùng An: "......"

Vừa rồi phí công xây dựng tâm lý rồi, Thẩm Tùng An nhìn búa nhỏ cậu đưa qua, trong lúc nhất thời ngũ vị tạp trần, nguyên bản trái tim kinh hoàng không thôi cũng bẹp xuống như khí cầu hết hơi, mềm mại vô lực héo xuống.

Lúc có cơ hội thì do dự, lúc mất thì ảo não không thôi đúng là bản nhân của

Thẩm Tùng An.

Anh không nhận búa Chiêm Ngọc đưa mà thấp giọng hỏi: "Không phải em nói giúp anh gõ sao?"

Chiêm Ngọc dừng tay đang gõ nói: "Anh vừa rồi không trả lời, em tưởng anh không thích."

Không phải không thích mà là quá thích đó em, sợ làm em hãi.

Thẩm Tùng An nhắm mắt, bình phục lồn ngực nhảy tới sôi nổi, mãnh liệt đến cơ hồ làm anh buột miệng tỏ tình, tận lực làm thanh âm không quá rõ ràng: "Không sao đâu mà." Anh dừng một chút lại nói, "Em lại đây, hay là...... Anh qua đó?"

Vừa rồi vì không đường đột Chiêm Ngọc, anh cố ý kéo khoảng cách giữa hai người, không nghĩ tới cuối cùng vẫn không thể tránh.

"Anh lại đây đi, nơi này có nơi để nằm này." Chiêm Ngọc vẫy vẫy tay, ý bảo anh qua.

Kỹ thuật diễn nhiều năm của Thẩm Tùng An lúc này phát huy cực điểm, sắc mặt anh bình tĩnh đứng dậy đi qua, ngồi xuống nơi Chiêm Ngọc bảo.

Hơi trắng bốc lên, khoảng cách giữa hai người chỉ cách một người ngồi, lúc Thẩm Tùng An ngồi xuống, cố ý tránh đụng vào Chiêm Ngọc, rất sợ mình không cẩn thận đụng phải Chiêm Ngọc liền sẽ không khống chế được nội tâm mà mở miệng nói ra, ở nơi này làm chuyện không hợp quy củ với người trong lòng.


Cạnh ao có tảng đá lớn được mài bóng loáng, tiện cho khách ngâm nước nóng nghỉ ngơi cùng chơi.

Thẩm Tùng An đưa lưng về phía Chiêm Ngọc, nằm trên tảng đá, hơi rũ lông mi che dấu gợn sóng dao động bên trong.

"Thẩm ca."

Sau truyền đến giọng của Chiêm Ngọc, "Em gõ đây."

Mí mắt Thẩm Tùng An giật mình, thấp giọng đáp lời: "Ừ."

Búa dừng trên vai, phát ra âm thanh

"Thịch thịch thịch ——" làm trong lúc nhất thời anh phân không rõ là do âm thanh gõ lớn hay tim mình đập.

Anh biết Chiêm Ngọc ngồi cách xa mình một bước đi, chỉ cần anh quay người lại, duỗi tay là có thể ôm người trong lòng.

Quá gian nan.

Đề nghị tới ngâm nước nóng quả thực là tự mình chuốc khổ.

Thẩm Tùng An nghĩ thầm.

"Thẩm ca, lực độ này thích hợp sao?"

Chiêm Ngọc lại lần nữa mở miệng dò hỏi, phục vụ tri kỷ như người chuyên gõ mát xa.

"Thích hợp." Thẩm Tùng An nói, ngay lúc này, anh nào quản động tác với lực độ của Chiêm Ngọc, dù cậu gõ anh gãy xương, anh cũng vui.

Lúc gõ búa thân thể gấu trúc nhập lại nhưng tai lại nhô lên, thiết kế thập phần thú vị.

Chiêm Ngọc chơi đến vui vẻ vô cùng, cầm búa gõ từ vai Thẩm Tùng An đến phần lưng, một bên gõ một bên hỏi: "Thẩm ca thoải mái không? Cánh tay có muốn gõ một chút không? Anh đưa tay qua đây."

Cảm xúc dao động của Thẩm Tùng An đã hơi hòa hoãn một chút, nghe lời cậu nói duỗi một cánh tay

Chiêm Ngọc cầm búa nhỏ gõ một đường theo cánh tay, gõ đến mu bàn tay lại đường cũ gõ đến trên vai, búa đập bùm bùm.

Lúc gõ tới hõm vai, cậu chú ý tới lưng vành tai Thẩm Tùng An hồng hồng, cách hơi trắng trong ao nước nóng nhìn không rõ lắm.

Cậu nhớ tới lúc chiều ở đại sảnh tai Thẩm Tùng An hồng như bị sâu cắn, lòng nghi ngờ bây giờ lại nổi lên, nggi rằng đây có thể là miệng vết thương bị sâu cắn hôm nay, theo bản năng thò lại gần muốn xem rõ hơn một chút.

Lúc cậu cúi người tới gần, Thẩm Tùng An vốn đã chậm rãi thả lỏng vai lưng trong nháy mắt lại căng thẳng lên, giây tiếp theo nghe Chiêm Ngọc nói gần bên tai: "Thẩm ca đừng nhúc nhích, tai anh như bị cắn, nơi này có hồng hồng."

Cậu dùng ngón tay chạm vành tai Thẩm Tùng An, muốn thấy rõ điểm đỏ này đến tột cùng có phải miệng vết thương hay không.

Đầu ngón tay nóng ướt của cậu chạm tới vành tai, Thẩm Tùng An căng thẳng đã lâu, cái gọi là "Lý trí" cũng đứt, đầu óc trống rỗng.

Từ lúc vào phòng nước nóng anh liền luôn kiệt lực ngăn chặn dục niệm, cũng ở lúc Chiêm Ngọc tới gần trong nháy mắt sụp đổ.

"Oa, đây là nốt ruồi son đấy. Em còn tưởng bị sâu cắn." Giọng nói Chiêm Ngọc lại truyền đến.

Hầu kết Thẩm Tùng An hoạt động, xoay đầu nhìn Chiêm Ngọc.

Chiêm Ngọc đã kéo ra khoảng cách, cầm búa gấu trúc nhỏ, cong con mắt nói: "Thẩm ca, sau tai anh có nốt ruồi son đó anh biết không? Nho nhỏ, còn khá xinh đẹp."

Thẩm Tùng An không nói tiếp, ánh mắt nhìn chằm chằm đôi mắt như trăng rằm của Chiêm Ngọc, ánh mắt trở nên sâu thẳm có lực xâm lược.

Anh thấy mình sớm muộn gì cũng có một ngày mình chết trong ánh mắt không chút phòng bị của Chiêm Ngọc, kỳ thật anh không phải người thân sĩ như trong miệng người khác, nội tâm anh cất giấu vô số dục vọng ẩn nhẫn khôn kể.

Anh muốn đè người trước mắt cạnh hồ, hung hăng khi dễ cậu.

Muốn ánh mắt cậu vì mình nhiễm tình dục hồng nhạt, muốn nghe cậu mềm mại làm nũng gọi tên mình, muốn eo thon nhỏ của cậu dán chặt lên bụng nhỏ mình......

Muốn hết thảy của cậu đều thuộc về mình.

Ý thức được mình suy nghĩ cái gì, Thẩm Tùng An quay đầu, ở nơi Chiêm Ngọc không nhìn tới dùng sức nhắm mắt, hô hấp trầm trọng, một tay khác nắm chặt thành quyền.

Anh quay đầu quá nhanh, Chiêm Ngọc không kịp thấy rõ biểu tình chợt lóe mà qua trên mặt anh, cũng nhận ra cảm xúc của anh tựa hồ có chút không đúng, lo lắng hỏi: "Thẩm ca, anh làm sao vậy?"

"...... Đầu có chút choáng."

Thẩm Tùng An tận lực làm thanh âm không có khác thường quá lớn, thấp giọng nói: "Anh lên trước nhé."

Nói xong anh đưa lưng về phía Chiêm Ngọc, một tay chống lên tảng đá cạnh ao rồi đứng lên, nước theo động tác của anh bắn tung toé rồi "Tách tách" tơi.

Nghe anh nói không thoải mái, Chiêm Ngọc lo anh xảy ra chuyện, cũng vội vàng theo lên hỏi: "Thẩm ca, anh khỏe không? Anh......"

"Không có việc gì, chỉ là không quá quen ngâm nước nóng mà thôi, đừng lo lắng." Thẩm Tùng An nhanh chóng an ủi một câu, đưa lưng về phía cậu đi qua vòi sen, "Anh qua đó tắm rửa, em cứ ngâm đi."

Chiêm Ngọc từ sau lưng nhìn bước chân anh vững vàng, bộ dáng không choáng nghiêm trọng cũng không theo sau, mà đứng dặn dò một tiếng: "Vậy anh cẩn thận một chút, có chuyện gì nhớ gọi em."

"Được."

Thẩm Tùng An lên tiếng, bước nhanh hơn, vào phòng tắm hoa sen rồi trở tay khoá cửa.

Ngăn tầm nhìn của Chiêm Ngọc, toàn bộ căng thẳng vai lưng trùng xuống.

Anh dựa lưng vào ván cửa, duỗi tay che đôi mắt, ngực phập phồng kịch liệt, vị trí nào đó dưới eo bụng cũng nổi lên biến hoá do những dục vọng cuồn cuộn mãnh liệt ở hồ nước nóng.

Anh căn bản không phải không quen ngâm nước nóng mà trong cuộc giao phong của lý trí và dục vọng thì dục vọng chiếm thượng phong.

Ở trong không gian tư nhân của ao nước nóng, anh nghe Chiêm Ngọc gọi tên mình cũng thấy trong đó có loại ẩm ướt, biết rõ đối phương vô tình, lý trí lại vẫn bị từng tiếng "Thẩm ca" làm tán loạn.

Dục hỏa tự đáy lòng mà sinh, trong khoảnh khắc lan tràn toàn thân.

Chỉ có anh biết khoảng cách ngắn ngủi từ từ ao nước nóng đến phòng tắm hoa sen anh phải dùng bao nhiêu sức lực mới miễn cưỡng đi hết.

Anh khát vọng Chiêm Ngọc, trước đó có ước thúc đạo đức làm anh không vượt lôi trì một bước; hiện giờ gông xiềng kia đã không còn tồn tại nữa, những dục vọng mãnh liệt như dã thú thoát khỏi xiềng xích đến anh cũng không khống chế nổi.

"...... Thẩm Tùng An, mày thật đê tiện."

Anh thấp giọng mắng mình một tiếng, bước về phía trước hai bước, duỗi tay mở vòi hoa sen, nước lạnh băng phun lên đầu, trượt qua làn da từng ngâm nước nóng làm nó ngoi lên tầng da gà thật nhỏ.

Theo nước lạnh quét qua thân thể, ngọn lửa trong cơ thể Thẩm Tùng An chậm rãi bình ổn một ít, hô hấp cũng bằng phẳng không ít.

Anh ở bên trong tắm nước lạnh, Chiêm Ngọc ở bên ngoài ngâm nước nóng vì lo lắng anh thường thường hỏi anh hai câu, nghe được trả lời mới yên tâm xuống.

Ngâm nước nóng lâu sẽ choáng đầu lại có thêm tiền lệ trước đó là Thẩm Tùng An, Chiêm Ngọc ngâm không đến nửa giờ liền từ trong ao ra, cậu cầm khăn tắm phủ thêm, mắt nhìn phòng tắm còn đóng.

Bên trong còn truyền tới tiếng nước, chứng minh Thẩm Tùng An còn không tắm xong.

Chiêm Ngọc không xác định anh khi nào ra, cũng không thúc giục, khoác khăn tắm ngồi lên ghế nằm, rót hai ly trà nóng, tính vừa uống vừa chờ anh ra, mới vừa bưng cái ly liền nghe tiếng nước ngừng.

Tắm xong rồi hả?

Chiêm Ngọc quay đầu nhìn về phía phòng tắm, giây tiếp theo liền nhìn thấy Thẩm Tùng An từ phòng tắm ra.

Tóc ướt dầm đê của Thẩm Tùng An được hất ra phía sau, trên mặt, trên người còn mang theo bọt nước, bên hông tùy ý vây một cái khăn lông màu trắng.

Ánh mắt Chiêm Ngọc vừa lúc dừng ở ngực anh, xuống chút nữa lại thấy được đường cong rõ ràng của cơ bụng, bởi vì tầm mắt thật tốt, cậu còn có thể nhìn thấy bọt nước trượt theo đường cong trước ngực Thẩm Tùng An.

Dáng người Thẩm ca thật tốt.

Chiêm Ngọc ở trong lòng cảm thán, hỏi Thẩm Tùng An: "Thẩm ca, anh xong rồi hả? Lại đây uống ly trà đi."

Thẩm Tùng An đi đến trước mặt cậu, cúi đầu nhìn trên người cậu khoác khăn tắm lớn hỏi: "Còn ngâm không?"

"Hôm nay không ngâm nữa." Chiêm Ngọc lắc đầu, bưng ly trà khác trên bàn cho anh.

Thẩm Tùng An nhận lấy, nhắc nhở cậu: "Không ngâm thì tắm nước ấm đi, mặc áo vào, đừng bị cảm."

Chiêm Ngọc cũng tính chờ anh ra liền vào tắm rửa, nghe vậy buông ly, nhắc nhở Thẩm Tùng An đi thay quần áo, sau đó tự mình đi phòng tắm.

Vào phòng tắm cậu liền phát hiện có chút không thích hợp, trong không khí ướt lãnh, với bên ngoài ấm áp không giống, thật giống như một nơi vừa có nước lạnh nên ướt lãnh.

Tình huống như vậy làm cậu hơi hơi sửng sốt, một loại suy đoán trong lòng hiện lên, theo bản năng nhìn về phía chốt mở, phát hiện chốt mở hướng về nước lạnh.

Nói cách khác vừa rồi Thẩm Tùng An tắm nước lạnh.

Hiện tại đã tháng 11, độ ấm trong núi thấp hơn nội thành không ít, tình huống như vậy phải có nghị lực và dũng khí lớn bao nhiêu mới dám tắm nước lạnh đây? Khó trách vừa rồi Thẩm Tùng An nói ngâm nước nóng quá nhiệt có chút choáng đầu, hoá ra là thích tắm nước lạnh.

Chiêm Ngọc hoảng hốt hiểu ra, tuy thập phần bội phục năng lực chống lạnh của Thẩm Tùng An, lại không có noi theo, quyết đoán mở nước ấm.

Lúc cậu vào phòng tắm, Thẩm Tùng An cầm trà nóng trong tay uống sạch, khom lưng cầm quần áo của mình đi phòng thay quần áo.

Phòng thay quần áo cạnh phòng tắm, Thẩm Tùng An đứng bên trong, có thể nghe rõ ràng tiếng nước khi Chiêm Ngọc tắm.

Tiếng nước tí tách tí tách từ tấm ngăn truyền tới, Thẩm Tùng An thậm chí có thể tưởng tượng dòng nước lướt qua phần lưng Chiêm Ngọc, bọt nước trong suốt theo lưng trượt xuống, đầu tiên là qua eo xương bướm nhợt nhạt, sau một đường đi xuống, lướt qua......

"!!"

Thẩm Tùng An kịp thời dừng ý nghĩ của mình, thầm mắng mình một tiếng "Cầm thú", vì để không bị tiếng nước cách vách cướp lực hấp dẫn, động tác nhanh nhẹn lau khô thân thể, sau đó nhanh chóng thay áo tắm mặc quần áo.

Chiêm Ngọc tắm rửa xong, hai người thu đồ rửa mặt rồi về.

Tối ở Nông Gia Nhạc bên tiền viện sẽ có tiệc lửa trại, một phần lớn lữ khách đều ở bên kia tham gia hoạt động, hậu viện bên này rất ít người lại, trên đường hai người trở về chỉ gặp mấy người an tĩnh tản bộ mà thôi.

Về tới nhà gỗ nhỏ, tắm xong rồi nên hai người không tính lại đi ra ngoài tham gia hoạt động.

Chiêm Ngọc sửa sang đơn giản hành lý, lấy di động chụp chuông gió trên ban công, sau đó gửi lên Weibo với ảnh bạch quả hôm nay.

—— Viên hương tô Hà Cầu: Du lịch vui vẻ *^__^*【 hình ảnh 】【 hình ảnh 】【 hình ảnh 】【 hình ảnh 】

Đăng Weibo xong, cậu lướt trang đầu Weibo xem những chuyên mục mình theo dõi, sau khi xem xong liền ấn hot search muốn nhìn xem hôm nay có tin gì không, nhìn từ ngữ mấu chốt của hot search đầu cậu sửng sốt một chút, thấy kỳ quái ấn vào.

Thấy rõ nội dung hot search, đôi mắt cậu bỗng trừng lớn.

Gì gì gì?!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.