Chương trước
Chương sau
Trước đó Lật Thanh có nói muốn tới thăm ban, Thẩm Tùng An đã nói chuyện này với Thi Minh, hôm nay cậu ta đi xem cửa hàng mới ở gần rạp hát Arthur nên thuận đường qua đây luôn.

Chiêm Ngọc chờ cậu ta đến gần, chào một tiếng: "Thanh Thanh."

"Tiểu Ngọc." Lật Thanh đi đến trước mặt cậu, một tay ôm mũ, một tay chỉ chỉ bọn Lâm Duệ Hàm hỏi, "Sao không quay?"

"Nghỉ ngơi." Chiêm Ngọc nói, giới thiệu Thi Minh bên cạnh, "Đây là đạo diễn đoàn phim, Thi đạo."

Lật Thanh liếc mắt nhìn Thi Minh một cái, hướng anh ta gật đầu chào hỏi: "Thi đạo, quấy rầy. Tôi là Lật Thanh."

Từ lúc Lật Thanh xuất hiện, tầm mắt Thi Minh liền không rời khỏi người "cô", lúc này bị đuôi mắt phượng liếc không nhẹ không nặng tức khắc cảm thấy trái tim tê dại.

Thi Minh không phản ứng, Lật Thanh nghiêng đầu nhìn về phía Chiêm Ngọc.

Chiêm Ngọc duỗi tay chọc bả vai Thi Minh một chút, ra tiếng nhắc nhở anh ta: "Thi đạo, Thanh Thanh chào hỏi anh."

Thi Minh: "......" Mẹ nó, trên thế giới này thật sự có nhất kiến chung tình.

Thi Minh phục hồi tinh thần lại, ở trong lòng thầm mắng một câu, cảm thấy ở trước mặt nữ thần hẳn nên biểu hiện đáng tin cậy một chút.

Vì thế anh ta hướng Lật Thanh lộ ra một nụ cười có thể nói là đứng đắn nhất trong đời anh ta nói: "Lật Thanh đúng không? Đừng khách khí như vậy, nếu là bạn Chiêm Ngọc lão sư, chính là người một nhà, gọi tôi Thi Minh là được."

Lời này nói ra đến Chiêm Ngọc đều ngượng ngùng thay anh ta.

Chiêm Ngọc làm lão sư chỉ đạo nhạc cụ đoàn phim, tuy mấy ngày nay cũng ở đoàn phim nhưng cậu cùng Thi Minh giao lưu cũng không nhiều, bởi vì cậu không phải diễn viên không cần cùng Thi Minh thảo luận đóng phim.

Không giống Thẩm Tùng An có quan hệ bạn bè, cậu cùng Thi Minh chỉ có thể xem như giao tình bình thường mà thôi, nơi nào coi như người một nhà.

Lật Thanh cũng lần đầu tới đoàn phim tham ban, không rõ lắm về nội tình dưới tình huống này chỉ cảm thấy đạo diễn rất tự quen thuộc, bất quá quen thêm một người bạn cậu ta cũng chẳng thiệt thòi gì, cười nhẹ: "Được."

Thời điểm "cô" không cười, bộ dáng lãnh diễm, cười lên cổ lạnh lẽo như chợt biến mất, mặt mày hết sức câu nhân.

Thi Minh bị nụ cười của "cô" làm tâm thần nhộn nhạo, nghĩ thầm trừ bỏ thanh âm thô một chút, người này toàn thân trên dưới đều là ấn theo yêu thích của mình lớn lên, quả thực làm người khó có thể cầm giữ.

Lúc này Lâm Duệ Hàm cũng từ bên kia lại đây, đi đến bên cạnh Lật Thanh, hỏi cậu ta sao lại qua đây.


"Lại đây xem cậu biểu diễn á." Lật Thanh cầm mũ nhẹ gõ bờ vai cậu ta một chút, cười nói, "Từ trong tiệm trực tiếp lại đây cảm động không?"

Chiêm Ngọc cùng Lật Thanh quan hệ tốt, Lâm Duệ Hàm cùng cậu ta quan hệ tự nhiên cũng không kém, nghe vậy phi thường phối hợp nói: "Thập phần cảm động, bất quá hiện tại là thời gian nghỉ ngơi."

"Nói gì đấy?" Thi Minh ở bên cạnh nói, khua tay với cậu ta, "Cút về chuẩn bị."

Lâm Duệ Hàm hôm nay NG rất nhiều lần, nghe vậy lanh lẹ mà lăn về vị trí.

Lật Thanh vốn chính là tới xem bọn họ đóng phim, thấy mọi người bắt đầu làm chuẩn bị liền rất hứng thú xoay người xem máy quay của Thi Minh.

Thi Minh thấy thế đẩy ghế dựa của mình qua nói: "'Cô' ngồi nơi này xem đi."

"Không tốt lắm đâu?" Lật Thanh nhướng mày, cậu ta là một nhân sĩ ăn dưa từ bên ngoài tới, ngồi ghế đạo diễn là chuyện gì.

"Tôi là đạo diễn, tôi định đoạt." Thi Minh ý bảo cậu ta không cần khách khí, hoạt động eo, nói, "Tôi ngồi lâu rồi, đứng một chút."

Thịnh tình không thể chối từ, Lật Thanh cũng không khách khí, trực tiếp ngồi xuống, dù sao cậu ta cũng không ở lâu lắm, một lát anh ta ngồi là được.

Chiêm Ngọc nhìn trước mắt biến thành đạo diễn khom lưng đứng, Lật Thanh thăm ban ngồi, trong lúc nhất thời không có lời gì để nói, trầm mặc một chút, đưa băng ghế nhỏ của mình cho Thi Minh.

Thi Minh lại nói không cần, bảo cậu tự mình ngồi, sau đó hô một tiếng: "Action!!"

Vừa rồi bị mắng vài lần lúc này bắt đầu quay tiếp Lâm Duệ Hàm như thông suốt, biểu tình cùng ngôn ngữ cơ thể đều có đột phá, tính cách cũng dần bộ lộ cái loại chuyên chế cùng bá đạo.

Cơ mà cậu ta bên này vừa tìm được cảm giác, bên nữ chính lại xảy ra vấn đề.

Sau hai lần NG, Thi Minh ngừng quay, trực tiếp đi qua 1&1 dạy.

Lúc anh ta qua, Chiêm Ngọc ngồi bên cạnh Lật Thanh, nhớ tới một câu "Nữ thần" vừa rồi của Thi Minh, hướng Thi Minh bên kia liếc mắt một cái, nhỏ giọng hỏi Lật Thanh: "Cậu thấy Thi đạo thế nào?"

Lật Thanh cầm tập kịch bản vừa rồi Thi Minh cho cậu ta làm quạt, nghe vậy dừng tay, cười như không cười nhìn Chiêm Ngọc một cái: "Cái gì thế nào? Lớn lên rất soái."

Câu "Lớn lên rất soái" thật không có ý khen tặng, phương diện ngũ quan của Thi Minh xác thật thuộc về tương đối xuất sắc chỉ là khí chất quá mức bất cần đời làm người ta thấy thập phần không đáng tin cậy.

Chiêm Ngọc cân nhắc ý trong lời cậu ta có phải cũng nhìn vừa mắt hay không, liền nghe Lật Thanh nói: "Đừng nghĩ quá nhiều."

Lật Thanh không giống Chiêm Ngọc, từ nhỏ một lòng nhào vào học tập đàn violon, tính cách ngoan ngoãn, tâm tư đơn thuần. Cậu ta tâm tư quỷ quyệt, gan lớn lại bát diện linh lung, làm về ngành ẩm thực tiếp xúc với rất nhiều người.

Vừa rồi Thi Minh không chút che dấu thưởng thức, loại ánh mắt này có ý gì, cậu ta liếc mắt một cái liền nhìn ra.

Chỉ là hiện tại cậu ta cũng không có tâm tư này, chỉ một lòng nghĩ kiếm tiền.

Chiêm Ngọc thấy cậu ta từ trên ghế đứng lên, hỏi: "Cậu phải đi sao?"

"Ừ, hẹn người trang hoàng cửa hàng mới." Lật Thanh nói, "Đúng rồi, làng du lịch bên Nam Sơn đã mở, hôm trước còn tặng phiếu lại đây, cậu gọi Vệ Thu Dung cùng qua chơi mấy ngày."

Mấy ngày nay, Chiêm Ngọc vội vàng chuyện đoàn phim lại đi học, Lật Thanh vội trang hoàng cửa hàng mới, người sau còn không biết cậu cùng Vệ Thu Dung đã chia tay.

Đi làng du lịch Nam Sơn chơi là kế hoạch trước đó cậu cùng Vệ Thu Dung lên hành trình, chỉ là lúc ấy làng du lịch còn chưa mở với bên ngoài không nghĩ tới hiện tại mở, cậu cùng Vệ Thu Dung cũng đã cảnh còn người mất.

"Tiểu Ngọc?"

Lật Thanh thấy cậu bỗng nhiên thất thần, hô một tiếng hỏi: "Suy nghĩ cái gì?"

"Không có gì." Chiêm Ngọc cười cười, dời đề tài, "Mẹ nhớ cậu, buổi tối có rảnh qua trong nhà ăn cơm đi?"

Đến lúc đó, cậu cũng vừa lúc nói cho đối phương.

"Được, buổi chiều hết bận tui qua."

Hai người nói chuyện, Thi Minh đã trở lại nhìn Lật Thanh phải đi nhíu mi: "Nhanh như vậy?"

"Còn bận chuyện." Lật Thanh nói, lễ phép cười cười, "Vậy không tiếp tục quấy rầy."

Thi Minh bên này còn bận cũng không tiếp tục giữ "cô" nhưng cũng không cam lòng để nữ thần mình ái mộ đi như vậy vì thế móc di động ra nói với Lật Thanh: "Thêm WeChat đi, cô không phải thích xem bọn họ đóng phim sao? Quay xong gửi cho cô cảnh hiện trường."

Chiêm Ngọc: "......"

Rõ ràng hai ngày trước có diễn viên dùng di động quay còn bị anh ta răn dạy một trận, hiện tại ngược lại tự mình quay tới lấy lòng nữ thần.

Thi đạo nói người ta mà mình cũng không làm được.

trong lòng Chiêm Ngọc thầm nghĩ: Tình yêu thật là khiến người mù quáng.

Lật Thanh đi không bao lâu, suất diễn bên ngoài cũng quay xong rồi, mọi người dời trận địa đi bên trong rạp hát.

Thẩm Tùng An từ trên xe xuống liền nhìn thấy Chiêm Ngọc cách đó không xa dọn băng ghế nhỏ của mình cùng mọi người đi vào rạp hát, anh muốn đuổi theo kết quả mới đi vài bước di động trong túi liền vang lên.

Trên màn hình hiện hai chữ "Đại ca", Thẩm Tùng An bảo Trương Kỳ hãy đi trước.

Trương Kỳ ngầm hiểu, chạy nước rút trăm mét tiến lên thay Chiêm Ngọc lấy ghế.

Thẩm Tùng An ở phía sau thấy Chiêm Ngọc quay đầu lại nhìn qua, giơ tay cùng cậu chào hỏi, chỉ chỉ điện thoại trong tay.

Chiêm Ngọc gật đầu, chỉ chỉ rạp hát, tỏ vẻ mình đi vào chờ anh, sau đó cùng Trương Kỳ vào rạp hát.

Thẩm Tùng An nhận điện thoại, gọi tiếng "Đại ca", bên kia truyền đến một thanh âm nữ: "Không phải đại ca, là chị."

"Chi dâu." Thẩm Tùng An tự nhiên sửa miệng, "Chị từ Ai Cập trở lại rồi?"

"Đúng vậy, ngày hôm qua mới vừa về." Ngôn Thu ở bên kia điện thoại nói, kịch bản《 Con đường cuối cùng 》 chị nhìn rồi, bên này chị không có vấn đề, khi nào tiến tổ cho chị biết là được."

Kịch bản《 Con đường cuối cùng 》 Thẩm Tùng An đã sớm gửi qua cho cô chỉ là mấy ngày nay cô đều theo đội khảo cổ ở Ai Cập ăn cát không có cơ hội lên mạng xem xét, trở về thấy liền gọi cho Thẩm Tùng An.

Không có người biết, vị ảnh hậu Ngôn Thu tuỳ hứng "Có tiền, không nhận" cũng chính là người mà trong miệng mọi người có tiếng khó mời lại là chị dâu Thẩm Tùng An.

"Vâng, cảm ơn chị dâu." Thẩm Tùng An nói.

"Người trong nhà khách khí cái gì." Ngôn Thu cười nói nhớ tới tin mình nhận được khi trở về nên hỏi, "Đúng rồi, lúc về chị có nghe em nhận bộ phim thần tượng của Thi Minh, em chừng nào thì bắt đầu quay phim thần tượng? Lại còn là nam hai em thiếu tiền sao? Chị bảo anh em chuyển tiền cho em."

Cô mới vừa nói xong, bên cạnh liền truyền đến một giọng nam trầm ổn lạnh lẽo: "Tiền của nó cũng không ít hơn anh, không chuyển."

Thẩm Tùng An nghe đại ca lạnh nhạt vô tình bật cười một tiếng. Anh xác thật không thiếu tiền chỉ thiếu người cùng mình qua quãng đời còn lại.

"Cảm ơn chị dâu, tạm thời không thiếu."

"Không thiếu tiền em quay phim thần tượng làm gì? Kịch bản của Thi Minh có thể hay nơi nào?" Ngôn Thu kỳ quái hỏi thật sự không trách cô nghĩ nhiều, trước đó Thi Minh cho cô xem qua kịch bản《 Khúc ca dạy Thanh Xuân 》, quá tục.

"Em bảo Dư Thu sửa kịch bản." Thẩm Tùng An giải thích, nguyên kịch bản anh cũng không tiếp thu nổi.

"Dư Thu?"

Dư Thu chính là biên kịch kim bài dưới chướng Thẩm Tùng An, anh không chỉ nhận kịch bản còn bảo Dư Thu giúp sửa kịch bản, Ngôn Thu càng kỳ quái thập phần hứng thú hỏi: "Trong kịch bản có nơi nào hấp dẫn em sao?"

Thẩm Tùng An lời ít ý nhiều: "Không có."

"Kia...... Là có người nào?" Ngôn Thu cũng nhìn một ít tin về《 Khúc ca dạy Thanh Xuân 》trên Weibo, biết nữ chính bộ diễn là một người mới rất xinh đẹp, "Em không phải là coi trọng cô gái nhỏ nào trong đoàn phim đấy chứ?"

Nói xong không đợi Thẩm Tùng An trả lời lại nói: "Hôm nay mẹ còn nói đến vấn đề này, bà nói em cũng già đầu rồi, khi nào giải quyết vấn đề cá nhân?"

Thẩm Tùng An nhớ tới Chiêm Ngọc, trong mắt hiện lên ý cười rõ ràng nói: "Đang giải quyết."

Ngôn Thu chỉ thuận miệng nói không nghĩ tới nói trúng tim đen, kinh ngạc trực tiếp bò ra khỏi lòng Thẩm Hoài Ninh, thanh âm không tự giác cất cao: "Chị cmn, thật sự trong đoàn phim? Cô gái nhỏ nào?"

"Không phải cô gái nhỏ." Thẩm Tùng An nói, "Là lão sư chỉ đạo đàn violon của em."

"À à, lão sư đàn violon...... Từ từ!!"

Ngôn Thu đột nhiên phản ứng lại đây, nhớ tới tin mình đọc trên Weibo hôm nay: "Lão sư đàn violon không phải con trai sao?!"

"Vâng, con trai." Thẩm Tùng An nói xong rồi lại bỏ thêm một câu, "Đàn violon gia, người thực tốt."

Ngôn Thu: "......"

Không chỉ làm đồng tính luyến ái còn muốn tình yêu thầy trò, em trai chồng cũng quá biết chơi mà!!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.