Đối với câu hỏi của anh, Hạ Kha không trả lời, vờ như công việc vẫn đang dở dang mà tiếp tục bấm laptop.
Anh nhếch nhẹ đôi môi đang mím lại tránh cho cười thành tiếng. Đối với việc hắn về sớm hơn dự liệu như vậy, anh cũng đoán được kha khá. Chắc hẳn hắn lo lắng anh sẽ bất mãn mà làm gì Hạ Dư Úc, nhưng không ngờ bé lại còn bám anh hơn cả hắn.
Nếu có bất mãn thì có lẽ nên nói nguyên chủ nhưng anh là tự nguyện, một phần vì lo sợ nếu bản thân từ chối hợp đồng cùng yêu cầu kết hôn của Hạ Kha, hắn sẽ phanh thây mình, một phần vì thấy tội bé, chỉ là một nhân vật nhỏ sinh ra để làm màu tôn lên cái cốt truyện vớ vẩn của tác giả. Việc ghét anh mà sẵn sàng viết ra một bộ truyện phát tiết kì thực anh cũng không có cảm giác gì bởi vì nó chỉ là hư cấu nhưng anh lại thấy thương Hạ Dư Úc, bé là một nhân vật không quan trọng có thể lược bỏ đi trong truyện nhưng tác giả lại cố tình để bé bị chịu hành hạ suốt năm năm, đã vậy dưới ngòi bút tác giả còn miêu tả chi tiết rõ ràng từng chữ. Đến khi truyện kết thúc, người hạnh phúc là công thụ chính, mặc dù bé đã thoát khỏi tự bế nhưng ký ức lại ăn sâu vào máu, để lại cho bé từng cơn ác mộng.
Liếc thấy anh vẫn đang nhìn mình, hắn có chút mất tự nhiên mà ho vài cái, lại nhìn về phía bé đang ngoan ngoãn ngồi trong lòng Giang Thư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-xuyen-thanh-nguoi-vo-chuyen-tim-duong-chet-cua-tong-tai/2718077/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.