Chỉ hơn 30 phút sau, con xe chạy qua mấy hẻm cuối cùng cũng tới nhà cũ. Trời quá tối mà lại chưa bật đèn đường nên có lẽ ông bà lo sợ xe sẽ đi lộn nên đã bật hết bóng điện lên, trông rất bắt mắt, mà ông bà cũng đã đứng đợi ở cửa cổng, khi vừa thấy xe chạy tới liền không kìm nổi vui mừng chạy ra đón.
''Tới rồi tới rồi."
Bà thở phào một hơi, đã gọi điện trước báo khoảng 17 giờ sẽ đến mà bây giờ đã hơn hơn 18 giờ chưa thấy đâu, bà còn đang lo trên đường gặp chuyện gì đấy, may sao cuối cùng xe cũng tới.
Ông trông như bình tĩnh chẳng lo lắng gì nhưng mày lại nhíu chặt, hai tay khoanh trước ngực làm bộ như không lo lắng nhưng chân cứ dậm dậm liên tục xuống đất. Khi nghe thấy bà hô liền cười một tiếng, theo chân bà đi ra.
Bé vừa xuống xe đã vui mừng chạy tới ôm chầm lấy bà, giọng nói mừng quýnh lại ngọt ngào ngân nga gọi: "Bà ơi~''
Khi gặp bé qua điện thoại bà biết cháu trai đã có thể nói chuyện đã vui tới mức cười cong môi khó mà hạ xuống nổi, bây giờ lại gặp cháu trai, được cháu ôm, cháu cười, cháu gọi làm bà cười toe toét, không kìm nổi vui vẻ ôm bé lên hôn hôn liên tục mấy cái vào má.
Bé vừa xuống liền xà vào lòng bà, bơ luôn ông đứng bên cạnh, nhìn hai bà cháu vui vẻ cười ông ho khụ khụ vài tiếng đánh giấu sự chú ý với bé. Tiểu Úc thông minh liền cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-xuyen-thanh-nguoi-vo-chuyen-tim-duong-chet-cua-tong-tai/2718032/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.