Suốt dọc đường trở về, Hạ Kha không nói một lời nào cho dù Giang Thư Vũ có cố bắt chuyện, hắn vẫn dữ nguyên bộ mặt hằm hằm nện bước đi về phía trước, bỏ lại anh ở phía sau nhưng bước đi của hắn rất chậm, như thể đang chờ anh.
Sau vài lần khuyên hắn không được, Giang Thư Vũ liền im lặng theo phía sau, chân anh đau nên chỉ đi rất chậm, may mà Hạ Kha không đi quá nhanh, nếu không anh sẽ bị bỏ mặc ở tít đằng sau mất.
Đi một hồi cũng tới nhà, vừa vào cổng đã nghe thấy tiếng khóc nức nở của bé và tiếng ông bà chú thím đang dỗ dành.
Chỉ vừa thấy bóng dáng anh và hắn ở sân, đứa nhỏ đang nức nở liền nghiêng nghiêng ngã ngã chạy tới nhào vào lòng.
''Hu... Oaaa.... Cha... Baba... '' Tiểu Úc khóc đến nổi mắt mũi đỏ hoe.
Giang Thư Vũ nhẹ nhàng ôm bé lên: ''Sáng sớm mới bị vịt cắn khóc, sao bây giờ lại khóc nữa rồi?''
Hồi chiều khi bé ngủ dậy liền tìm không thấy cha và baba của mình, khuôn mặt mơ màng liền bừng tỉnh, giọng nói non nớt đầy bất an cất tiếng gọi, chân nhỏ chẳng thèm xỏ dép liền chạy tìm khắp nơi. Ông bà thấy cháu trai bất an lại hoảng sợ, vội vàng dỗ dành baba và cha đang đi đâu đó, chút sẽ về nhưng bé không đợi nổi, vừa khóc vừa tìm, Không chịu để ông bà bế, ai khuyên cũng không nổi.
Nhìn bé khóc thành bộ dạng nghẹt cả thở xà vào lòng anh, ông bà cuối cùng cũng thở phào, định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-xuyen-thanh-nguoi-vo-chuyen-tim-duong-chet-cua-tong-tai/2718023/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.