Hai ngày sau.
Giang Thư Vũ vốn tìm số điện thoại của quản lí nhưng nguyên chủ lại không lưu giữ, chỉ duy nhất còn trong sim cũ nhưng đã bị anh ném đi từ lúc Hạ Kha bẻ gãy điện thoại. Hết cách đành chờ đến lúc Hạ Kha đi làm rồi nhờ hắn chở tới tổng công ty.
Hạ Kha đi làm từ rất sớm, hơn 6 giờ hắn đã chuẩn bị xong mọi thứ, chỉ chờ ăn sáng nữa là đi làm nhưng hôm nay Giang Thư Vũ đi cùng nên mọi thứ rất rườm rà.
Hạ Kha đi làm tóc tai luôn được vuốt keo gọn gàng ra sau, từ trên xuống dưới đều là vest đen và giày da. Còn Giang Thư Vũ lại trái ngược, anh chỉ mặc một chiếc áo phông trắng cùng quần jean, không đeo giày mà lại là đeo đôi dép lào trông khá ngộ.
Với cách ăn mặc kì lạ của anh, Hạ Kha nhìn mà nhức cả mắt, nhất quyết không cho anh đeo đôi dép lào kia.
''Gay mắt thật sự, làm ơn đổi dùm tôi.''
''Cũng đâu phải đi trình diễn thời trang? Đẹp làm gì, đi một chút liền về thôi mà.''
Đôi dép lào là anh mua được từ khi còn ở dưới quê, chất xốp màu vàng nhạt đeo khá là êm. Anh còn đặc biệt mua cho bé một đôi, hắn một đôi nhưng Hạ Kha chê bai không nhận còn bé đeo cảm thấy đau chân nên cất vào tủ.
Hạ Kha hít thở không thông, cố gắng bình tĩnh mà không chọc mù mắt của chính mình. Hắn chỉ muốn kiếm cái gương thật to cho anh soi từ đầu tới chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-de-xuyen-thanh-nguoi-vo-chuyen-tim-duong-chet-cua-tong-tai/2718014/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.